TRẠNG NGUYÊN NƯƠNG TỬ - 7
Cập nhật lúc: 2024-09-03 09:55:41
Lượt xem: 6,482
Trước cổng trường thi, sĩ tử đông đúc, ta không màng danh tiếng, để an tâm, kiễng chân hôn môi chàng.
Sĩ tử xung quanh xôn xao, né tránh ánh nhìn.
Tùng Trúc cũng đỏ mặt.
Lúc đó, trong đầu ta bỗng hiện vài hình ảnh, sắc mặt lập tức thay đổi.
Ta lại hôn chàng vài lần nữa, nhưng không thu thập được thêm thông tin.
Thời gian gấp rút, ta chỉ có thể kể lại chi tiết những gì thấy, dặn chàng phải cẩn thận.
Vì hôn trước kỳ thi, mất cả thể diện, danh tiếng ta lan khắp bạn đồng môn.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nhiều người sau lưng chê cười ta xuất thân thôn dã, không biết lễ nghi.
Do chuyện của Chu Lý trước đó, mấy năm nay Tùng Trúc giấu tài, không nổi bật. Mọi người bàn tán có vợ như ta, chàng lại không tài cán, khó mà thành công.
Đại Hoa lại sinh con trai, vừa hết tháng đã đến khoe với ta.
"Kỷ tú tài thật xui xẻo mới cưới phải ngươi!"
"Ngươi sợ hắn thi đỗ cử nhân, bỏ ngươi, nên cố tình quấy rối hắn phải không?" Nàng thở dài, mặt nhăn nhó, "Giờ, ta nghĩ ngươi sẽ mãi làm tú tài nương tử thôi."
Cũng có người tụ tập trước quầy đậu phụ, chỉ trỏ ta.
"Nhìn kìa, chính là nàng ta, phu quân đi thi, nàng ta hôn ngay trước mặt bao người, thật không biết xấu hổ."
"Có vợ như vậy, sao mà thi đỗ được?"
"Các ngươi phải rút kinh nghiệm, đừng như nàng ta..."
...
Sau khi Tùng Trúc thi xong, ngày nào cũng cùng ta bán đậu phụ, mọi người bàn tán không ngớt, tiếc nuối, chàng vẫn giữ vẻ bình thản.
12
Nửa tháng sau, kết quả thi Hương đã được công bố.
Đỗ đạt là cử nhân, tương lai sẽ là quan lớn.
Trời chưa sáng chúng ta đã dậy, nhưng vẫn có người dậy sớm hơn.
Trước bảng thông báo chật ních người, đến gần trưa, quan viên dán bảng mới đến.
Mọi người đều rướn cổ lên, cả sân lớn im phăng phắc.
Tim ta cũng đập thình thịch.
Bảng vừa dán lên.
Đám đông xôn xao hẳn.
"Đỗ rồi, ta đỗ rồi!"
"Lại không đỗ, lại không đỗ, ta đã thi mười lần rồi."
...
Có người vui mừng cởi áo lăn lộn trên đất, cũng có người buồn bã ngất xỉu tại chỗ.
Chúng ta bị đẩy ra ngoài, không nhìn thấy chữ trên bảng, nóng lòng đến phát hoảng.
Chỉ có Tùng Trúc rất bình tĩnh: "Sớm muộn cũng sẽ biết thôi."
Đúng lúc đó, có người hét lớn: "Giải nguyên là Kỷ Tùng Trúc, Kỷ Tùng Trúc, ai là Kỷ Tùng Trúc?"
Giải nguyên chính là người đứng đầu bảng, là hạng nhất.
Ta nghi ngờ mình nghe lầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trang-nguyen-nuong-tu/7.html.]
Nhưng càng ngày càng nhiều người hỏi: "Ai là Kỷ Tùng Trúc?"
Lại có người đẩy chúng ta một cái: "Giải nguyên ở đây này!"
Ngay lập tức, mọi người nhường đường, chúng ta thuận lợi đi tới trước bảng.
Mấy năm nay theo Tùng Trúc, ta cũng nhận ra vài chữ.
Lúc này, rõ ràng thấy ba chữ Kỷ Tùng Trúc đứng đầu tiên.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ chồng: "Mẹ, người nhìn xem, đó là tên của Tùng Trúc."
Mẹ chồng tự vả vào mặt mình một cái, "Oa" một tiếng rồi khóc.
"Giao Giao à, đây không phải là mơ chứ."
Hai mẹ con ta đều rưng rưng nhìn Tùng Trúc, trong mắt chàng cũng có chút ướt: "Không phải mơ đâu, mẹ, Giao Giao, ta thật sự đứng đầu bảng."
Ta suýt nghẹt thở, mềm nhũn ngã vào lòng chàng.
Ông trời, kiếp trước ta chắc là tiên nữ trên trời, sao người lại ưu ái ta như vậy.
Các đồng môn của Tùng Trúc lúc này cũng xúm lại chúc mừng.
Chàng điềm tĩnh, ôm lấy ta nói: "Phải nhờ phúc của thê tử ta hôm trước đã khích lệ, các vị không ngại thử xem."
Ta xấu hổ đỏ cả mặt.
Về đến nhà, ta và mẹ chồng vẫn còn lâng lâng.
Lúc này ta mới dám kể cho mẹ chồng nghe về nguy hiểm đã dự kiến trước ngày thi.
13
Ngày tiễn Tùng Trúc đi thi, ta hôn chàng ở cổng trường.
Trước mắt ta hiện ra một cảnh: Tùng Trúc thi đến một nửa, một con rắn độc từ đâu chui ra, cắn chàng một phát.
Chàng choáng váng, không chịu nổi, bị khiêng ra khỏi trường thi.
Bài thi dĩ nhiên là không làm xong.
Dù biết trước, nhưng thời gian gấp rút, cũng không nghĩ ra cách giải quyết.
May là Tùng Trúc thông minh, buộc chặt ống quần, lại đổ mực lên chân.
Mực có mùi nồng, rắn rất nhạy cảm với mùi hương.
Vì thế tránh được một kiếp nạn.
Mẹ chồng lần đầu nghe chuyện này, liền cảm ơn trời phật và tổ tiên tám trăm đời.
Rồi ôm lấy ta, gọi ta là phúc tinh, bảo bối.
Cửa nhà bị giẫm nát vì người đến chúc mừng.
Người ta tặng thịt, tặng gạo, tặng đất, tặng nhà, tặng ngân phiếu đều có.
Hôm đó, Đại Hoa cùng phu quân đến.
Mặt nàng ta như một bông hoa: "Phu quân, Kỷ cử nhân và phu nhân đều là đồng hương của thiếp, chúng ta quan hệ rất tốt!"
"Thiếp và cử nhân nương tử là bạn thâm giao."
Ai thâm giao với ngươi chứ.
Ta còn chưa nói gì, mẹ chồng đã lườm: "Ôi chao, không biết ai trước đây nói, con trai ta cả đời chỉ làm tú tài, nói con dâu ta không đứng đắn."
Thương nhân trung niên biến sắc, tát Đại Hoa một cái: "Không hiểu chuyện, sao có thể mạo phạm cử nhân lão gia như vậy."