Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRĂNG TRÒN HOA ĐẸP - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-06-21 07:45:29
Lượt xem: 293

18.

Tháng chạp, Cố lão gia đi rồi.

Sau khi xử lý hậu sự cho Cố lão gia xong, Cố Hựu Phàm liền nói chuyện muốn nhận tôi làm em gái với Cố phu nhân.

Gương mặt của Cố phu nhân tràn đầy mệt mỏi.

Sau khi nghe hết lời của Cố Hựu Phàm nói, bà ấy hỏi tôi: “Trĩ Ngư, con nghĩ việc này thế nào?”

Tôi suy nghĩ rồi kính cẩn trả lời bà ấy: “Có thể có một người anh tài giỏi như vậy, là may mắn của Trĩ Ngư.”

Lời này là thật sự, tôi thật sự đã nghĩ kỹ rồi.

Thay vì mặt dày mày dạn ở lại bên cạnh Cố Hựu Phàm, làm một thê tử khiến anh ấy oán giận, thì  không bằng chủ động lùi một bước, làm một người em gái khiến anh ấy áy náy.

Từ nay về sau, chỉ cần phần áy náy này vẫn còn, tôi có thể sinh sống dưới sự che chở của nhà họ Cố.

Cố phu nhân thấy tôi không có dị nghị gì bèn thở dài một hơi.

Ánh mắt của bà ấy dừng lại trên người Cố Hựu Phàm, bất đắc dĩ nói: “Thôi thôi,  con cái đều là quỷ đòi nợ, con muốn làm gì thì tùy con. Nhưng chỉ có một điều này, trước mắt cha con mới đi, dựa theo quy củ của nhà họ Cố, con phải giữ đạo hiếu ba năm.

Cố Hựu Phàm lập tức đồng ý không chút do dự.

So với cả đời, ba năm ngắn ngủn có là gì đâu.

Ra khỏi sân của Cố phu nhân, Cố Hựu Phàm tươi cười như trút được gánh nặng.

“Trĩ Ngư, hôm nay cảm ơn em nhiều lắm.”

Tay buông xuống bên người nắm chặt thành quyền, tôi nhẹ nhàng nói: “Anh à, em chỉ lựa chọn điều bản thân cảm thấy chính xác mà thôi.”

Dù sao, hai người hạnh phúc vẫn tốt hơn là ba người đau khổ.

Một mảnh bông tuyết từ trên trời rơi xuống, tôi vươn tay ra đón lấy bông tuyết thuần trắng kia.

Tuyết rơi rồi.

Hy vong năm sau mọi chuyện đều sẽ tốt hơn……

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trang-tron-hoa-dep/chuong-11.html.]

 

19.

Cố Hựu Phàm chuẩn bị tự bỏ tiền ra mở một lớp học ở Lăng Thành.

Anh ấy nói trường học ở Hoa Quốc quá ít, và trường học có thể tiếp nhận bé gái vào học lại càng ít ỏi. Nhưng bất kể là bé trai hay bé gái, đều nên được đọc sách biết chữ.  

“Thế hệ sau này cũng nên biết họ đang sống vì điều gì?”

Anh ấy nhờ tôi đến gặp Thẩm Ánh Đường để thuyết phục cô ấy đến lớp dạy học.

Trên thực tế, anh ấy có thể tự mình làm việc này.

Tôi biết anh ấy không làm như vậy, là vì bận tâm đến thanh danh của tôi và Thẩm Ánh Đường.

Nhà của Thẩm Ánh Đường nằm ở trong một con hẻm nhỏ ở phía nam Lăng Thành. Đi dọc theo những phiến đá xanh đến cuối con hẻm, tôi gõ cửa nhà cô ấy.

Cửa mở ra, Thẩm Ánh Đường có hơi giật mình khi nhìn thấy tôi.

“Cố phu nhân, sao cô lại đến đây?”

Tôi cười nhẹ rồi nói: “Thuận tiện đi ngang qua nên muốn tới thăm nhà cô, tôi có thể vào trong ngồi một chút không?”

“A…… Đương nhiên rồi.”

Nói rồi, cô ấy vội vàng nghiêng người sang một bên mời tôi vào. 

Tôi vừa đi, vừa đánh giá xung quanh. Sân nhà họ Thẩm có hơi cũ kỹ, nhưng mà được dọn dẹp bày trí rất ngăn nắp sạch sẽ.

Thẩm Ánh Đường dẫn tôi vào nhà, sau đó rót trà cho tôi.

“Uống một chén trà nóng cho ấm bụng.”

Thẩm Ánh Đường nói với tôi, sau khi phẫu thuật xong, cha Thẩm hồi phục rất khá, mấy ngày nữa là ông ấy có thể xuất viện về nhà rồi.

Bây giờ cô ấy không đi làm ở thính phòng nữa mà tìm được một công việc lặt vặt ở tòa soạn báo. 

“Lúc ấy, đi làm ở chỗ đó cũng là vì tôi không còn cách nào khác. Nếu để cho cha tôi biết việc này, sợ là ông ấy sẽ bị tôi chọc đến tức điên. Nhưng mà tiền lương của công việc hiện giờ hơi ít một chút, tiền tôi thiếu cô, sợ là sẽ trả chậm hơn dự tính.”

 

Loading...