Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRĂNG VỪA NHÔ LÊN - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-05-23 18:44:59
Lượt xem: 1,901

10

Chủ nhà hàng len qua chúng tôi, mặt mày niềm nở bước tới, cung kính đưa tay ra với Cố Đình: "Cố tổng đến ăn là vinh hạnh của chúng tôi, tôi là chủ nhà hàng, để tôi đưa ngài và bạn vào phòng VIP."

Một người bạn chạm vào khuỷu tay tôi: "Lại có vị đại nhân nào tới đây? Nhìn ông chủ già kia kìa, thay đổi thái độ nhanh thật. Ơ, không đúng, tôi hình như vừa nghe vị đó gọi tên chị mà?"

Tôi chưa kịp giải thích, Cố Đình đã bước đến gần chủ nhà hàng, ánh mắt chỉ dừng lại trên người ông ta một giây, giọng điệu nhạt nhẽo: "Không cần làm phiền ông Lưu, tôi không đến để ăn."

Cố Đình không đưa tay ra, ông Lưu có chút bối rối, nhưng không dám nói gì, vừa định rút tay lại, Cố Đình nhìn qua ông ta và gọi tôi với giọng trầm: "Tiểu Tinh."

Ông Lưu muốn rút tay lại nhưng ngừng lại, kinh ngạc nhìn tôi.

Các bạn của tôi: "???"

"Chị Tinh, chị thật sự quen biết anh ta sao?"

Lúc đó trong đầu tôi chỉ nghĩ đến việc bị bắt quả tang, anh ta không sẽ không về mách lẻo với bố mẹ tôi chứ?

Tôi lập tức cười ngoan ngoãn với Cố Đình, ngọt ngào gọi: "Anh."

Cố Đình dường như rất hài lòng với biểu hiện của tôi, anh nhẹ gật đầu, chìa tay về phía tôi: "Qua đây, về nhà thôi."

Tôi quay sang các bạn, cười xin lỗi: "Xin lỗi nhé, trời cũng muộn rồi, mình phải về." Sau đó ngoan ngoãn đi về phía Cố Đình.

Cố Đình tự nhiên nắm lấy cổ tay tôi, nhìn thoáng qua chủ nhà hàng vẫn đang kinh ngạc: "Ông Lưu, Tiểu Tinh nhà chúng tôi nhát gan, người trong nhà ít khi hung dữ với cô ấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trang-vua-nho-len/chuong-10.html.]

Nghe vậy, tôi ngạc nhiên nhìn Cố Đình, anh ấy đang đứng ra bảo vệ tôi sao?

Ông Lưu lập tức hiểu ý trong lời của Cố Đình, liền xin lỗi tôi: "Không biết là em gái của Cố tổng, vừa rồi làm Tiểu Tinh tiểu thư sợ, thật xin lỗi, đều là cháu gái tôi không hiểu chuyện, Tiểu Tinh tiểu thư đừng giận."

Ông chủ nhà hàng cúi đầu xin lỗi một cách rất cung kính, còn khí thế của Cố Đình thì mạnh mẽ đến mức cô tiểu thư kiêu ngạo lúc nãy giờ đã bị dọa cho im bặt, không dám nói gì.

Tôi cười nham nhở với cô ta. Ôi trời! Thì ra cảm giác có người chống lưng tốt đến vậy sao.

Tôi nghiêng đầu nháy mắt ra hiệu cho đám bạn: Ăn thoải mái đi, gọi món đắt nhất!

Đám bạn tôi đáp lại một ánh mắt hiểu ý, rồi tiếp tục ngồi lại bàn, còn kéo luôn cả cô gái vẫn đang đứng đờ người ra ngồi cùng.

Cố Đình để ý đến hành động nhỏ của tôi, khẽ cong khóe miệng, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm lên mu bàn tay tôi, cảm giác ngứa ngáy lan tỏa lên trên, nhưng tôi cố gắng bỏ qua.

"Chuyện lần này đúng là do nhà hàng chúng tôi không phải, đã làm ảnh hưởng đến tâm trạng mừng sinh nhật của cô Tiểu Tinh."

Nghe thấy ông chủ nhà hàng nói hôm nay là sinh nhật tôi, Cố Đình không tỏ vẻ gì, chỉ nhìn tôi một cái và khẽ nhướng mày.

Ông chủ nhà hàng đưa cho tôi một thẻ VIP: "Để bày tỏ lời xin lỗi, mong cô Tiểu Tinh nhận tấm thẻ này. Sau này muốn ăn gì ở nhà hàng, cô cứ đến."

Tôi không có hành động gì, chỉ là một cái thẻ tầm thường, ai thèm chứ, dù nhà hàng nổi tiếng cỡ nào ở Tĩnh Thành cũng chỉ thế thôi.

Tôi còn chưa kịp từ chối thì Cố Đình đã lười nhác lên tiếng: "Không cần đâu, ông Lưu. Cải thiện thái độ phục vụ của nhà hàng mới là điều ông cần làm nhất lúc này. Khách hàng là thượng đế, lý thuyết này chắc không cần một người ngoài nghề như tôi phải nhắc ông chứ."

Ông chủ nhà hàng mặt mày tái mét, nhưng cũng chỉ dám gật đầu liên tục: "Đúng, đúng, đúng. Cố tổng nói phải."

Loading...