Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trao Gửi Tình Yêu Sâu Đậm - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-06-10 14:47:32
Lượt xem: 2,765

Thẩm Nhất Hành có lẽ thực sự phát điên rồi.

 

Hắn thế mà chuyển đến sống trong viện của ta.

 

Nhìn đám người hầu không dám thở mạnh khiêng bàn án của Thẩm Nhất Hành vào phòng, ta cụp mắt xuống, nhìn chiếc vòng trên cổ tay.

 

Đêm đó, Thẩm Nhất Hành đã đeo cho ta.

 

Lúc trước chính ta đã tự tay tháo xuống, trả lại cho Thẩm Nhất Hành, chiếc vòng ngọc tượng trưng cho thân phận nhiếp chính Vương phi.

 

"Hắn muốn ở thì cứ ở đi."

 

Sắc mặt ta nhàn nhạt, không ngăn cản đám người hầu.

 

Quay người thu dọn đồ đạc, chuyển đến phòng bên cạnh Vân Thanh từng ở.

 

Cảnh tượng ngày đó nói cười với nàng vẫn còn rõ mồn một, ta mỉm cười.

 

Sau đó, ta lại rơi nước mắt.

 

Ta không biết mình đã ngủ thiếp đi trên giường như thế nào, chỉ biết rằng ta tỉnh dậy vì vòng tay ấm áp của Thẩm Nhất Hành.

 

Khi tỉnh dậy, cánh tay hắn ngang hông ta, ôm chặt lấy ta.

 

Ta nhíu mày ghét bỏ, đưa tay đẩy hắn ra.

 

Thẩm Nhất Hành mơ màng tỉnh dậy, ánh mắt hiếm khi lộ ra vẻ bối rối không phòng bị.

 

Sau đó, sắc mặt lại trở về như trước:

 

"Cố Miên, sự kiên nhẫn của ta có hạn."

 

"Đừng được voi đòi tiên."

 

Ta lười đôi co với hắn, nhắm mắt lại, quay lưng đi.

 

Nhưng Thẩm Nhất Hành lại vòng tay ôm chặt ta từ phía sau, khẽ thở dài bên tai ta:

 

"Cố Miên, chỉ cần nàng chịu trở lại như trước kia."

 

"Ta có thể coi như những chuyện xảy ra trong hai ngày này chưa từng xảy ra."

 

Ta mở mắt trong bóng tối, đáy mắt lạnh lẽo.

 

Như trước kia sao?

 

Trước kia như thế nào?

 

Làm một kẻ ngốc vô tâm vô phế, bị hắn hắt hủi, bị đám người hầu trong phủ bắt nạt?

 

Rõ ràng là chán ghét nhau nhưng lại phải sống chung dưới một mái nhà sao?

 

"Thẩm Nhất Hành, ngươi hận ta đến vậy sao?"

 

"Hận..." Thẩm Nhất Hành cụp mắt, cười khẩy: "Cứ coi như là hận đi."

 

"Dù sao nàng cũng phải ở bên ta."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trao-gui-tinh-yeu-sau-dam/chuong-11.html.]

 

"Ta không nói kết thúc, nàng đừng hòng rời đi."

 

"Kẻ ngốc, chúng ta cứ giày vò nhau như thế này cả đời đi."

 

Nửa tháng đầu Thẩm Nhất Hành ngủ lại chỗ của ta.

 

Cuối cùng Ninh Tiêu Tiêu cũng không ngồi yên được nữa.

 

Nàng ta cười e thẹn đi đến viện của ta:

 

"Gần đây tỷ gầy đi nhiều, hẳn là mệt mỏi vì hầu hạ Vương gia."

 

"Vương gia cũng thật là, dù có thương tiếc thiếp thân mang thai, cũng không thể luôn lấy tỷ thay thế được."

 

Nói thật, đến tận bây giờ ta vẫn không có tâm cơ như Ninh Tiêu Tiêu.

 

Cũng không hiểu trong lời nàng ta cuối cùng ẩn chứa bao nhiêu ý tứ.

 

Nhưng thời thế đã thay đổi, ta chỉ chân thành nói với nàng ta:

 

"Vậy ngươi gọi hắn về đi, đừng để hắn ở đây làm phiền ta."

 

Sắc mặt Ninh Tiêu Tiêu lập tức thay đổi.

 

Ánh mắt lại liếc nhìn chiếc vòng ngọc trên tay ta, vô thức siết chặt khăn trong tay:

 

"Tỷ nói đùa rồi."

 

"Tỷ là chính phi, xét về tình về lý, Vương gia đều nên ở bên tỷ vài ngày."

 

Ta có chút mất kiên nhẫn.

 

Giơ tay tháo chiếc vòng trên cổ tay, tùy ý ném lên bàn trước mặt nàng ta:

 

"Muốn thì cho ngươi đấy."

 

"Không cần phải lén lút nhìn."

 

"Dù sao ngươi và đứa con của ngươi quý giá như vậy, muốn gì ta cũng phải nhường."

 

"Ngươi đi nói với Thẩm Nhất Hành, vị trí chính phi này, nhường cho ngươi vậy."

 

Ninh Tiêu Tiêu kinh ngạc nhướng mày nhìn ta, ánh mắt không kiềm chế được liếc về phía chiếc vòng ngọc.

 

Cuối cùng, lại dời mắt đi, mỉm cười với ta:

 

"Tỷ quá khen."

 

"Thiếp thân đã có được sự sủng ái của Vương gia, sao lại đến giành mất chỗ dựa duy nhất của tỷ."

 

"Tỷ vẫn nên cất chiếc vòng ngọc cho kỹ."

 

"Dù sao... nếu thiếp thân muốn gì, tự khắc sẽ đòi Vương gia."

 

Ta lặng lẽ nhìn Ninh Tiêu Tiêu.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

 

Loading...