Trao Gửi Tình Yêu Sâu Đậm - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-06-10 14:25:09
Lượt xem: 3,122
Mặc dù cuối cùng Thẩm Nhất Hành vẫn tha cho Vân Thanh và Vệ Dịch.
Nhưng Vân Thanh vẫn bị đánh mấy roi.
Khi được Vệ Dịch cõng về, lưng toàn là máu.
Ta đau lòng đến mức tay chân luống cuống, không hiểu tại sao cùng là chịu phạt, Vệ Dịch thậm chí còn hành động tự nhiên, còn Vân Thanh lại nặng như vậy.
"Ma ma hành hình đã ra tay tàn nhẫn."
Ra khỏi phòng Vân Thanh, sắc mặt Vệ Dịch nhàn nhạt, đưa cho ta một lọ thuốc trị thương:
"Dùng cái này, sẽ khỏi nhanh hơn."
Ta nắm chặt lọ thuốc, nước mắt không ngừng rơi:
"Xin lỗi, là ta ngu ngốc."
"Ta, ta thực sự nghĩ rằng có thể hòa ly thành công, rồi đưa Vân Thanh đi."
"Không ngờ lại hấp tấp, liên lụy đến ngươi và Vân Thanh..."
Ta thực sự không biết vấn đề nằm ở đâu.
Rõ ràng là đường tiến, đường lui, đường thoát, ta đều đã nghĩ kỹ rồi.
Đáng lẽ phải không có gì sai sót.
Nhưng ta thực sự không ngờ rằng, biến cố cuối cùng lại xảy ra ở Thẩm Nhất Hành - người mà ta tự tin nhất.
Vệ Dịch mím môi, trên khuôn mặt góc cạnh không có biểu cảm gì khác.
Chỉ nhàn nhạt hỏi ta: "Cuối cùng cũng muốn đi rồi sao? Về nhà à?"
Ta nước mắt lưng tròng, gật đầu nhưng lại lắc đầu:
"Có nhà nào để về chứ."
Lúc Thẩm Nhất Hành cưới ta, sự không cam lòng của hắn, ngoài ta ra, ai cũng nhìn ra.
Lúc xuất giá, phụ thân từ thất phẩm được thăng lên tam phẩm của ta đã đặc biệt dặn dò ta rằng:
"Con gái gả đi như bát nước đổ đi."
"Sau này con cũng không còn là con gái nhà họ Cố nữa, không có chuyện gì thì đừng về."
Lúc đó tâm trí ta còn non nớt hơn bây giờ, căn bản không hiểu.
Giờ nghĩ lại, có lẽ là sợ ta liên lụy đến ông, đ.â.m vào mắt Thẩm Nhất Hành.
Nếu ta thực sự hòa ly với Thẩm Nhất Hành, mang tiếng xấu trở về, chỉ sợ phủ họ Cố càng không dung chứa ta.
"Hồng hạnh xuất tường, là một cách hay."
Vệ Dịch nói, cụp mắt xuống, tầm mắt lướt qua mặt ta:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trao-gui-tinh-yeu-sau-dam/chuong-7.html.]
"Chỉ tiếc là tính sai một bước."
Ta gật đầu, hít mũi.
Thẩm Nhất Hành nói:
"Người tính sai tình cảm của hắn đối với người..."
"Ta nên chọn một người có địa vị cao hơn Thẩm Nhất Hành, không nên chọn ngươi."
Ta và Vệ Dịch cùng lúc mở miệng.
Nhưng sau khi nghe ta nói, hắn lại nuốt nửa câu sau của mình xuống.
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng đành bất lực nói:
"Không nói lý kéo ta xuống nước thì thôi."
"Giờ còn chê ta địa vị không cao?"
Ta lập tức nghẹn lời.
Cũng không phải là ý đó.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Chỉ là...
Vệ Dịch nhướng mày, nhìn ta đầy ẩn ý:
"Dưới gầm trời này, người có địa vị cao hơn Nhiếp chính vương chỉ còn lại thánh thượng năm nay mới mười ba tuổi."
"Đối với một người nhỏ hơn mình năm tuổi, người ra tay được sao?"
Ta bĩu môi, cúi đầu xuống.
Ta không biết phải nói gì.
Ta cảm thấy vấn đề chính hiện tại, căn bản không phải là ta sẽ phạm phải thất xuất như thế nào nữa.
Mà là... Thẩm Nhất Hành sẽ không hòa ly với ta.
Hắn ghét ta đến mức này, thà giam cầm ta, làm nhục ta, cũng không chịu để ta đi.
Nghĩ đến đây, ta không khỏi có chút buồn phiền.
Dùng mu bàn tay chùi mũi, vô thức nức nở vài tiếng.
Nhưng Vệ Dịch lại đột nhiên khó chịu "chậc" một tiếng.
Thò tay vào túi lấy ra một gói kẹo đưa cho ta:
"Sao lại khóc nhiều như vậy chứ."
"Ăn kẹo đi, đừng khóc nữa."
Ta ngẩn người, mặc dù thực ra nước mắt đã sớm ngừng nhưng vẫn nhận lấy, nức nở mở gói giấy.