Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trêu chọc phu quân - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-09-18 14:42:24
Lượt xem: 214

Ta giận dỗi trách hắn một câu không biết xấu hổ, nhưng rồi nghĩ lại, những dòng chữ kia từng nói hắn sống không quá ba mươi tuổi.

Ta đã thay đổi số phận, không phải cưới Bạch Dật Thần nữa, vậy hắn... cũng sẽ khác chứ.

Trong lúc lo lắng, ta lấy ra huyền ngọc đeo ở cổ.

"Đây là ngọc bội có thể cầu bình an, rất linh nghiệm đó, có thể bảo hộ cho huynh."

"Đưa cho ta, còn nàng thì sao?"

"Ta còn có bùa hộ mệnh, huynh cầm lấy đi."

Hắn không từ chối nữa, nhận lấy vuốt ve miếng ngọc, nụ cười không ngừng trên môi.

Không ai nói chuyện, xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng côn trùng bay quanh đèn lồng trên mái nhà.

"Trên ngọc bội này có chữ."

Ta ngẩng đầu nhìn về phía ngọc bội trên tay hắn, thật lạ, sao ta lại không biết trên huyền ngọc này có khắc chữ?

"Ở đâu?"

Hắn xoay người, đối diện với đèn lồng: "Nàng xem, phía bên kia có chữ không?"

Ta nghiêng người lại gần, ngọc bội dưới ánh nến sáng bóng, ta mở to mắt cố gắng tìm kiếm chữ viết.

Nhưng dù ta cố gắng nhìn thế nào, cũng không thể nhìn thấy chữ gì, nhưng má trái lại bị hắn hôn một cái.

"Lưu manh!"

Ta tỉnh táo trở lại, định túm lấy kẻ không biết xấu hổ này, nhưng hắn hôn xong liền chạy ,mất, chỉ để lại tiếng cười vang vọng trong ngõ.

Ngày hôm sau, ta bàn bạc với mẫu thân về lễ cập kê của mình.

Ngoài cửa truyền đến tin Bạch Dật Thần bị bệnh nằm trên giường, muốn ta đến thăm hắn.

Thật buồn cười, bây giờ hắn sống hay c.h.ế.t có liên quan gì đến ta?

Nếu có người nên đi, thì đó cũng nên là người ân ái triền miên với hắn, Lý Tiêu Tiêu.

Ta nói không đi, ngẩng đầu lên đã thấy dòng chữ màu đỏ in đậm hiện ra.

【Nữ chính và nam chính cùng vinh, cùng suy.】

Ta cắn răng, dẫn theo biểu ca và hai tên gia đinh cường tráng hùng hổ đến Bạch gia.

Bạch Dật Thần thực sự bệnh nặng, nằm trên giường mặt mày xanh xao vàng vọt. Mấy vị đại phu như ruồi vây quanh đống phân là hắn, khám nửa ngày không ra bệnh.

Bạch phu nhân khóc lóc sướt mướt đi đến trước mặt ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/treu-choc-phu-quan/chuong-7.html.]

"Tiểu Hi, con và A Thần cũng coi là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, A Thần tuy có lỗi với con, nhưng xin con hãy nghĩ đến việc nó từng cứu con mà cứu nó đi."

"Bá mẫu, ta không phải đại phu, sao có thể cứu được hắn?"

Bà ta liền nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, sức lực rất lớn, như thể nắm lấy cọng rơm cứu mạng.

"Bát tự của con và A Thần hợp nhau, chỉ cần hai đứa thành thân, A Thần sẽ không sao cả."

Ta cười.

"Hắn cùng lắm chỉ mất một mạng, còn thứ ta mất đi chính là tình yêu."

Cảm ơn dòng chữ của người tên là Phí Trạch Phàm đã giúp ta biết cách đáp trả lại.

Biểu ca cười khanh khách, còn Bạch phu nhân thì tức giận mặt đỏ bừng.

Bà ta buông tay ta ra, chỉ tay vào mặt ta, lời lẽ độc ác như rắn rết.

"Đồ độc phụ nhà ngươi thấy người chớt không cứu, ngươi nhất định sẽ chớt không nhắm mắt."

Ta vội vàng kéo biểu ca rời đi, không phải vì ta không muốn cãi lại bà ta. Mà là sau khi bà ta nói ra lời này, n.g.ự.c ta dường như bị hàng vạn mũi kim đ.â.m vào, không thể thở nổi.

Quả nhiên, khi ta vừa bước qua ngưỡng cửa, ta liền mất đi ý thức, lập tức ngã xuống đất.

Khi ta tỉnh lại, cả phòng đầy người.

Bọn họ đều trông không tốt lắm, mắt mẫu thân và tổ mẫu đều đỏ hoe.

Họ nói rằng ta đã hôn mê mấy ngày, chỉ cần uống thuốc vài ngày nữa là sẽ khỏe.

Ta biết đó là lời an ủi, cơ thể ta rất yếu, cảm giác như bị rút hết sức lực.

【Nữ chính đã tự ý thay đổi số phận của nam nữ chính trong truyện, làm cho cốt truyện trở nên hỗn loạn, nhân vật sụp đổ. Nếu muốn không nhận hình phạt từ cuốn sách, hãy khôi phục lại quỹ đạo của cốt truyện.】

Lại là dòng chữ màu đỏ in đậm kia.

Nhưng khác với lần trước, lần này tất cả chữ đều như thấm đẫm máu.

Ta nhắm mắt lại, không muốn nhìn tiếp, ta đã tốn bao nhiêu công sức mới có thể thoát khỏi Bạch Dật Thần, bây giờ lại bảo ta cưới hắn, không thể, tuyệt đối không thể.

Một ngày sau.

【Kháng cự không có lợi cho nữ chính, chỉ có thể theo cốt truyện, nếu không sẽ chớt không nhắm mắt!】

Âm thanh trò chuyện bên ngoài không ngừng vang lên, dù đã hạ thấp nhưng vẫn có thể nghe rõ.

Đó là tiếng ngự y và mẫu thân ta đang trò chuyện, họ nói bệnh của ta là một chứng bệnh lạ chưa từng thấy, không tìm ra được nguyên nhân, cũng không chẩn đoán được, nhưng triệu chứng của ta lại trùng hợp tương tự với Bạch Dật Thần.

Một trong số các y sư nói, dân gian có chuyện xung hỉ, biết đâu có thể cứu được mạng.

Một cảm giác bất lực tràn ngập trong lòng ta, ta muốn bảo hắn ta đừng tiếp tục nói linh tinh, nhưng ta lại biết rằng số phận của ta và Bạch Dịch Thần đã định là sẽ trói chặt với nhau.

Loading...