Trêu Nhầm Ma Tôn - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-07-02 21:24:54
Lượt xem: 2,451
Không khí như đông cứng vài giây, hắn nhìn ta chằm chằm khiến ta toát mồ hôi lạnh, ta đã nghĩ sẵn xem mình sẽ bị chôn ở đâu.
"Hu hu hu, ta đâu có chiếm lợi ích gì của ngài, sao ngài cứ bám riết lấy ta không buông?"
Mặc Xuyên rất không hài lòng chất vấn ta: "Ngươi khóc lóc làm gì, làm quân hậu* của bản tọa còn thiệt thòi cho ngươi sao?"
*Quân hậu: là một cách gọi trang trọng và tôn kính dành cho vợ của một vị quân chủ hoặc lãnh chúa.
Tên thuộc hạ bên cạnh hắn lập tức giải thích với ta, nếu là nữ nhân khác mà được gả cho Ma Tôn, cười còn không khép miệng được.
Ta rất trịnh trọng đáp lại: "Ta không cười, vì tính ta vốn không thích cười."
Không biết Mặc Xuyên bị giở chứng gì, ta nói một câu, hắn liền có thể phản bác lại một câu.
"Không thích cười? Trước đây ngươi trêu chọc bản tọa, bản tọa thấy ngươi cười rất vui vẻ mà."
Trước đây?
Lần trước ta trêu chọc hắn ở Minh Giới, cách đây chỉ mới mười ngày.
Hắn đang nói đến lúc nào?
Không biết hắn đột nhiên nổi điên gì, nắm cằm ta bắt đầu mắng.
"Quên rồi? Ngươi dám quên bản tọa sao? Phượng Vãn, hai vạn năm trước ở núi Ngô Đồng tại nhân gian, ngươi có phải đã trêu chọc tên nhãi khác?"
Thôi hỏng rồi, vừa nghe hắn nhắc đến, những ký ức đã phai mờ lại ùa về tấn công ta.
Năm đó, ta cùng Yêu Hoàng xuống nhân gian ngao du, với tinh thần trượng nghĩa, bảo vệ kẻ yếu, ta tiện tay cứu một thiếu niên khôi ngô đang bị bọn sơn tặc bat coc.
Lúc đó thiếu niên ấy nói với ta: "Đại ân đại đức cả đời này sẽ không quên, nguyện lấy...."
Không cần chờ hắn nói hết, trong đầu ta tự động hiện lên câu tiếp theo, ơn cứu mạng nguyên lấy thân báo đáp.
Ta lập tức quát: "Chút ân tình nhỏ này mà muốn lấy thân báo đáp? Đạo đức ở đâu? Lễ nghĩa liêm sỉ ở đâu? Ngươi có biết chừng mực ở đâu không?"
Yêu Hoàng nói, những lời đạo đức giả của ta như đập thẳng vào mặt ngài ấy.
Người thiếu niên sững sờ, tỏ vẻ cực kỳ biết ơn ta,
Với nguyên tắc làm người nên chừa một đường lui, ta vốn cao thượng, quyết định không cần trả nợ ân tình gì cho ta cả.
Phải nói thật, nếu không phải hắn trông còn bé, ta đã bỏ hắn vào bao tải mà bắt về rồi.
Trước khi chia tay, ta còn đặc biệt nói rõ với hắn: "Đệ đệ, ngươi phải nhớ rằng tuổi của ngươi đã bảo vệ ngươi đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/treu-nham-ma-ton/chuong-3.html.]
...
Kết quả là, bây giờ Mặc Xuyên nói với ta, đó là hắn khi xuống nhân gian lịch kiếp?
Ta thật sự muốn ngất...
Những món ta ăn hôm qua ta còn không nhớ, vậy mà hắn lại nhớ chuyện cách đây hai vạn năm đến tận giờ.
Yêu Hoàng nói không sai, hắn thật sự là kẻ cố chấp và thù dai.
Ta cuối cùng cũng hiểu vì sao lúc đó ở Minh Giới hắn lại cười.
Hóa ra là tái ngộ...
Cùng một người, ta lại phá lệ mà trêu ghẹo hai lần.
Lần nào cũng khiến người khác kinh ngạc.
Mặc Xuyên hỏi ta: "Không phải ngươi cũng từng muốn ta lấy thân báo đáp sao? Hôm nay bản tọa sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, ngươi có cảm động không?"
Ta: ... Không dám cảm động.
Đầu óc ta nhanh chóng phân tích lý do hắn nhất định muốn ta làm quân hậu của hắn.
Chẳng lẽ... thật sự vì ta đã cứu hắn?
Mấy tiểu thuyết kiếp trước ta đọc cũng không phải vô ích, ta hiểu rõ tình tiết này, nam chính luôn yêu nữ chính đã cứu mình mà.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nhưng...
Chuyện này xảy ra với ta, ta chỉ thấy thật khó tin.
Ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, rụt rè nhìn hắn: "Tôn thượng, ngài là người bị tình yêu làm mờ mắt sao?"
Mặc Xuyên: ?
Để giải thích cho hắn hiểu thế nào là người bị tình yêu làm mờ mắt, ta đặc biệt dùng pháp thuật, biến hóa một đoạn hình ảnh trên không trung.
Là video Vương Bảo Xuyến đào rau dại*.
*Vương Bảo Xuyến đào rau dại: ý nói đến một câu chuyện cổ nổi tiếng của Trung Quốc về Vương Bảo Xuyến, người vì tình yêu mà chịu khổ, phải sống nghèo khó và tự mình đi đào rau dại để sinh tồn. Trong ngữ cảnh này, nhân vật dùng hình ảnh này để so sánh và giải thích về tình yêu mù quáng.
Nhìn một lúc, ta đột nhiên nhớ tới câu nói của Yêu Hoàng.
"Ngươi là phượng hoàng, ta là Yêu Hoàng, đều là hoàng, chúng ta đích thị là người thân."