Trêu Nhầm Ma Tôn - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-07-02 21:24:57
Lượt xem: 2,051
Ta thật sự rất vui khi dạo chơi ở Ma Giới, giống như đi dạo hội chợ vậy.
Đặc biệt là ở những cuộc biển diễn ở võ trường, ta thấy một nam tử tuấn tú búi tóc đuôi ngựa đang múa thương.
Mỗi chiêu thức đều đ.â.m vào tim ta.
Ta lập tức hô lớn: "Ngươi múa thương chẳng ra gì."
Lời này ngay lập tức thu hút sự chú ý của vị nam tử, hắn khựng lại, có chút thất vọng nhìn ta.
"Ngươi có thể cân nhắc đổi thứ khác để chơi, ví dụ như tình cảm của ta..."
Vị nam tử: “…”
Ta đang chuẩn bị tiếp tục buông lời trêu ghẹo thì bỗng nhiên bên cạnh truyền đến sát khí lạnh lẽo như băng.
Ta lập tức hối hận, lùi về sau.
Chơi quá vui, hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có Mặc Xuyên.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Lưng ta lạnh toát, run rẩy quay đầu nhìn hắn: "Ta chỉ là lòng ôm thiên hạ, muốn cho mỗi nam tử một mái nhà thôi mà, ngươi so đo cái gì?"
Ánh mắt hắn u ám, hồi lâu mới nói: "Bản tọa cũng múa thương chẳng ra gì."
Ta: … Ta thật đáng ch/3t mà.
Ở Ma Giới tuy vui vẻ, nhưng mỗi khi mơ thấy Mặc Xuyên ăn thịt ta, ta đều kinh hãi toát mồ hôi lạnh.
Nhiều lần tỉnh dậy khi trời còn chưa sáng.
Mơ màng giữa giấc, ta dường như nghe thấy tiếng thở dốc của nam tử.
Theo tiếng động mà đi, ta phát hiện trong màn đêm có một nam nhân cởi trần đang rèn luyện thể lực.
Trời ơi, ai mà chịu nổi chứ?
Ngay lập tức, mắt ta sáng rực lên.
Ôi chao, cơ bụng tám múi!
Có thật là ta có thể nhìn mà không tốn phí sao?
Ta núp sau cái cột to, xem một cách thích thú.
Từ ngày đó, đêm nào ta cũng canh đúng giờ tỉnh dậy sau đó đến ngắm Mặc Xuyên rèn luyện.
Thường thì đi đêm sẽ có ngày gặp ma, cuối cùng có lần ta cũng bị hắn bắt tại trận.
Trước khi hắn hỏi tội ta, ta vội vàng biện hộ: "Nhờ có tôn thượng mà bệnh của ta mới khỏi."
Mặc Xuyên vẻ mặt khó hiểu.
"Cảm ơn tôn thượng đã chữa khỏi bệnh lác mắt của ta, khiến ta nhìn đến hai mắt thẳng đuột."
Mặc Xuyên lắc đầu bất lực, sau khi mặc xong y phục, nhìn ta đầy suy tư: "Nàng không ngủ được sao?"
Ta gật đầu.
"Đói không?"
Ta lại gật đầu.
"Nhìn đã mắt không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/treu-nham-ma-ton/chuong-5.html.]
Ta vừa định gật đầu, lập tức phản ứng kịp.
Hỏng rồi, suýt nữa thì mắc bẫy hắn.
Tên nam nhân giảo hoạt!
"Ta có nhìn những cảnh không nên xem sao? Không hề, ta chỉ đang ngưỡng mộ sự kỷ luật và tự giác của ngươi!"
"Phượng Vãn."
"Sao vậy?"
"Nàng đừng làm loạn nữa có được không?"
Ta: ... Được thôi.
Mặc Xuyên không truy cứu chuyện này, thực sự khiến ta ngạc nhiên.
Phải nói rằng, ngoài tính cách cố chấp và thù dai, hắn cũng không có gì xấu cả.
Để lấy lòng tin của hắn, tiện cho việc ta sớm trốn khỏi Ma Giới, ta nghĩ đủ cách để tâng bốc hắn.
"Tôn thượng! Ngài thật tuyệt vời!"
Lúc đó hắn đang ngồi bên bàn xử lý công văn, nghe ta nói vậy, khóe miệng liền cong lên một đường đẹp mắt.
Thấy hắn cười, ta yên tâm rồi, chờ khi lòng tin đạt mức tối đa, ta sẽ chào tạm biệt hắn.
"Vậy nàng nói rõ xem, bản tọa tốt ở điểm nào?"
“?”
Tên này sao không phản ứng theo lẽ thường vậy?
Theo lẽ thường, không phải nên khách sáo nói một câu "Đâu có đâu có" sao?
Ta rất không thật lòng mà mở miệng: "Ngài tâm địa thiện lương, kính già yêu trẻ, nhặt được của rơi trả lại cho người đã mất..."
Hỏng rồi, ta không thể tiếp tục bịa nữa.
Nói thêm một chữ, lương tâm ta càng thêm bị dày vò.
Nhưng ánh mắt ép buộc của hắn khiến ta khẩn trương muốn sống, đành cắn răng nói tiếp.
"Ngài cũng rất thông minh, giỏi nắm bắt bí quyết yêu đương..."
Có lẽ Mặc Xuyên cũng không nghe nổi nữa, lập tức lạnh giọng ngắt lời: "Không biết khen thì đừng cố."
Ta lập tức ngậm miệng.
Thật phiền phức, chẳng giữ thể diện cho người ta chút nào.
Chẳng trách sống mấy chục vạn năm rồi mà vẫn chưa có thê tử.
Thời gian ở Ma Giới, ta phát hiện tên Mặc Xuyên này có hai bộ mặt.
Trước mặt người khác, hắn là Ma Tôn tàn nhẫn; nhưng trước mặt ta, hắn là kẻ mù quáng vì tình.
Hắn sẽ mua cho ta những món ăn ta thích, những cuốn sách ta quan tâm, thậm chí là những món trang sức mà ta chỉ lỡ miệng nói thích.
Có lần ta nhớ Yêu Giới đến buồn bã, ngồi trên ghế dài bắt đầu nghe nhạc công đàn những điệu nhạc buồn.
Hắn đưa cho ta một cuốn sách dày cộp, ta ngay lập tức cảm thấy được cưng chiều.
"Ta không phải là đứa trẻ ba tuổi, gì mà đi nghe đọc truyện trước khi ngủ..."