TRÌ HỮU - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-05-30 12:12:28
Lượt xem: 1,030
13.
Khi bước ra khỏi quán cà phê, tôi hoàn toàn mất tập trung.
Tôi bàng hoàng đứng trước đèn giao thông. Đột nhiên tôi nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình “Lê Chiêu.”
Tôi ngẩng đầu nhìn thấy Trì Hữu mặc bộ đồ bệnh viện sọc xanh trắng đang đi qua đường.
Nắng có phần chói chang khiến làn da của anh càng nhợt nhạt hơn.
Anh bước đến gần, cúi xuống hỏi tôi: "Sao em đứng ngốc ở đây thế?”
Tôi chật vật nói: "Sao anh lại ở đây? Cũng không mặc áo khoác vào."
"Anh hơi lo lắng cho em."
Tôi lập tức bật khóc, tim như bị kim đâm.
Trì Hữu hoảng hốt ôm tôi vào lòng: “Sao em lại khóc? Thư m bắt nạt em à?”
Tôi không nói nên lời chỉ lắc đầu.
“Cô ấy nói với em điều gì à?”
Trì Hữu vỗ lưng tôi, nhỏ giọng dỗ dành: “Anh không sao đâu, Lê Chiêu đã nhiều năm rồi, em đừng khóc được không?”
Những năm đó, chịu nhiều khổ cực như vậy, anh ấy chỉ đơn giản nói không sao mọi chuyện đã kết thúc.
Tôi càng khóc nhiều hơn tim tôi càng đau hơn.
Tại sao một Trì Hữu tốt như vậy lại phải trải qua chuyện này?
“Thư m cho biết khi Trì Hữu 5 tuổi bị bọn buôn người bắt cóc.
Chỉ vì vào ngày sinh nhật của anh, bố mẹ anh đã đưa anh đến công viên giải trí, trên đường Trì Hữu vào WC hai vợ chồng không đi theo họ cứ cãi nhau những chuyện vụn vặt ở bên ngoài, chờ bọn họ cãi xong Trì Hữu đã bị b.u ô n ng. ư ời trong WC bắt đi.
Mặc dù sau đó được tìm thấy nhưng anh đã bị t. r. a t.ấ. n đến mức gần ch. e. t.
Lúc đó anh ấy được một cặp vợ chồng không có khả năng sinh con mua về.
Lúc đầu, hai vợ chồng đối xử khá tốt với anh ấy.
Ai biết rằng năm sau, người phụ nữ đó có thai, sau khi mang thai thái độ của hai vợ chồng thay đổi và mọi chuyện đều thay đổi.
Chỉ một việc không hài lòng liền ra tay với Trì Hữu, mỗi ngày còn bắt anh làm việc ngoài đồng.
Sau đó, người phụ nữ này sinh được một đứa con trai, hai người lại bàn việc bán Trì Hữu, trong khi chờ bán Trì Hữu mỗi ngày ăn không đủ no mặc không đủ ấm hai vợ chồng thậm chí còn bắt anh đi ngủ trong chuồng lợn vào đêm giao thừa.”
“Không ai biết làm thế nào một đứa trẻ bảy tuổi có thể vượt qua đêm giao thừa khi nhiệt độ dưới 0 độ, nhưng may mắn là ông trời rất nhân từ, nửa đêm một tên trộm đi vào chuồng lợn để trộm lợn và vô tình tìm thấy cậu bé thu mình trong góc, sau một hồi đấu tranh tinh thần, cuối cùng quyết định gọi cảnh sát.”
Trải qua mấy năm nay thể xác và tinh thần của Trì Hữu đã bị tổn hại rất nhiều, kể từ khi tìm được về sức khỏe cũng không được tốt, hoàn toàn dựa vào thuốc, nhưng lần trước đến gặp anh ấy, tình trạng của anh ấy đã tốt hơn trước rất nhiều, nói đến đây tôi muốn giải thích với anh một chút, rằng ngày đó tôi đi giục bản thảo anh không biết đúng không?
Trì Hữu thực ra là một tác giả bán chạy nhất, và tôi không chỉ là bạn của anh ấy mà còn là người biên tập cuốn sách mới của anh ấy.
“Anh ấy đã từng được phong thần nhờ một cuốn sách khi mới 20 tuổi.
Sau này, vì lý do sức khỏe, anh ấy đã ngừng viết cách đây hai năm.
Khoảng thời gian trước, anh ấy đột nhiên gửi cho tôi bản tóm tắt cuốn sách mới của mình, nói rằng anh ấy đã kết hôn và phải nuôi vợ, nhưng mấy ngày trước anh ngừng viết mà không báo trước, độc giả lại hối rất nhiều, nên tôi chạy đến nhà để xem chuyện gì đang xảy ra với anh ấy, đến nơi tôi mới biết là do anh nhớ vợ, nhớ mãi không ra chữ.”
14.
Lo lắng Trì Hữu không mặc áo khoác, chúng tôi khóc một lúc liền trở về phòng bệnh.
Không lâu sau, Kiều Trân mang theo giỏ trái cây đến bệnh viện.
Đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Trên giường bệnh, Trì Hữu ngồi thẳng thân trên như gặp cha mẹ: “Xin chào, tôi là Trì Hữu, chồng của Lê Chiêu.”
Kiều Trân không dám nhìn anh, cảm thấy rất áy náy: “Xin chào, xin chào, xin chào. Tôi là bạn của Lê Chiêu, Kiều Trân."
"Cảm ơn đã đến thăm tôi."
"Chúc anh nhanh chóng bình phục.”
“Cảm ơn.”
Ngồi một lúc, Kiều Trân nói rằng cô ấy có việc phải làm phải rời đi trước.
Tôi tiễn cô ấy ra cửa.
Ngoài cửa, Kiều Trân kéo tôi sang một bên, thấp giọng hỏi: “Chồng câụ thật sự không sao chứ?”
“Không sao tuần sau anh ấy sẽ xuất viện.”
“Làm tôi sợ muốn ch.e.t, tôi thấy mắt cậu đỏ quá, lúc nãy lại thất thần tôi còn tửing anh ấy…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tri-huu/chuong-5.html.]
Tôi nhanh chóng bịt miệng cô ấy lại: "Đừng nói nhảm."
Kiều Trân bỏ tay tôi ra, thở phào nhẹ nhõm: "Không có việc gì thì tốt rồi."
“Đúng rồi, trước đây cậu nói chồng cậu đẹp trai tôi không tin, nhưng bây giờ tôi thực sự tin điều đó.”
15.
Nằm viện thêm vài ngày, sức khỏe Trì Hữu đã khá hơn.
Vào thứ Tư, cuối cùng cũng được xuất viện.
Đêm đầu tiên sau khi về nhà, Trì Hữu tắm xong lại đứng trước cửa phòng ôm gối tội nghiệp hỏi tôi có thể ngủ cùng không.
Tôi mủi lòng, vén chăn lên để anh lên giường.
Anh mỉm cười, leo lên giường cúi xuống ôm tôi.
Im lặng ôm anh một lúc, tôi nhẹ nhàng gọi anh: “Trì Hữu.”
“Hả?”
“Thư m nói với em anh là một nhà văn, một người rất nổi tiếng.”
Trì Hữu đột nhiên trở nên xấu hổ: “ cũng không nổi tiếng lắm anh đã không viết trong vài năm rồi."
"Gần đây không phải anh viết lại à?"
"Ừ."
“Em đọc được không?”
“Anh viết tiểu thuyết kinh dị, sợ em đọc xong sẽ không ngủ được.”
“Em không sợ.”
“Trời đã khuya rồi, hôm khác đọc được không?”
“Được, chúng ta đi ngủ.”
“Anh không ngủ được.” Trì Hữu nói
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Tôi ngước mặt lên nhìn anh, chưa kịp nói gì tôi đã nhận thấy đôi mắt anh vô cùng tối tăm.
Tim tôi run lên.
Giây tiếp theo, anh cúi mặt xuống thấp giọng nói: “Anh muốn hôn em.”
Tôi chưa kịp phản ứng thì môi anh đã đặt trên môi.
Nụ hôn cũng đã chuyển từ nhẹ nhàng sang mạnh mẽ xâm lược.
Sức lực trông không giống người bệnh chút nào.
Suy nghĩ của tôi rơi vào tình trạng bối rối.
Ngay khi tình hình sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, lời khuyên của bác sĩ Hứa chợt hiện lên trong đầu tôi.
Vì thế tôi đẩy Trì Hữu ra nói: “Chờ một chút.”
Nụ hôn của Trì Hữu dừng lại ở bên cổ tôi, giọng anh khàn khàn: “Sao vậy?”
“Bác sĩ Hứa trước đó đã nói với em là chúng ta không thể quan hệ."
Trì Hữu im lặng mấy giây, hít một hơi thật sâu, nằm sấp xuống mép, vẻ mặt bất mãn.
Tôi không khỏi thắc mắc: “Tại sao chúng ta không thể quan hệ?”
“Anh…” Trì Hữu dừng lại: “Anh đang uống thuốc để bồi bổ cho cơ thể, nên anh cần yêu cầu cấm dục.”
“ …”
Đó là lý do tại sao anh cứ phân phòng ngủ với tôi à?
Im lặng một lúc, tôi hỏi: “Sao anh không nói sớm hơn?”
Trì Hữu im lặng, đỏ bừng đến mang tai, thấp giọng nói: “Anh thấy rất mất mặt.”
Trì Hữu nhìn tôi với vẻ mặt oán hận, đi tới cắn môi tôi trách móc: “Em còn cười nữa.”
Tôi cố nhịn cười: “Cho nên đêm tân hôn, anh…”
“Cả đêm hôm đó anh không ngủ được vì em cứ lăn qua lăn lại trong vòng tay anh, anh đã phải chịu đựng rất nhiều, tắm nước lạnh hai lần ”
“Bởi vì thuốc sẽ làm tăng ham muốn ở vùng đó, đồng thời sẽ phản ứng với một chút kích thích. Trước đây luôn tránh mặt em vì sợ bị em phát hiện, làm em cho rằng đầu óc anh chỉ nghĩ đến chuyện đó.”
Tôi lại muốn cười, bình tĩnh nhìn anh: “Tối nay anh định làm gì? Đi phòng ngủ phụ?”
Im lặng vài giây, Trì Hữu vòng tay ôm lấy tôi: “Không cần, anh muốn ôm em ngủ.”