Triệu Vân Thư - 4
Cập nhật lúc: 2024-11-01 15:54:20
Lượt xem: 244
7
Tin tức ta và Tạ Duẫn sắp thành thân vừa truyền ra, sáng hôm sau đã có người tới phá phách nhà ta.
Ta đang nhấm nháp bánh bao trong sân, nghe thấy tiếng mắng mỏ ầm ĩ.
“Triệu Vân Thư! Ngươi cướp hôn sự của tỷ tỷ, lại dám mặt dày ngồi ăn sáng ở đây sao!”
“Ngươi thử soi gương mà xem, ngươi có điểm nào xứng với thế tử điện hạ?”
Triệu Cảnh Thành trừng mắt nhìn ta, cười khẩy: “Nếu ta là ngươi, đã chẳng còn mặt mũi nào để thành thân với thế tử!”
Ta liếc hắn một cái, chẳng buồn để ý.
Nhiều năm qua, Triệu Cảnh Thành cứ như cây pháo nổ, thỉnh thoảng lại tới gây sự, ta đã sớm quen rồi.
Hắn chẳng qua cũng chỉ là con rối của kẻ khác.
Quả nhiên, Triệu Minh Nguyệt bước tới, từng bước uyển chuyển, nhẹ nhàng.
Nàng mặc chiếc váy lụa xanh, đường cắt may tinh tế, trông thanh tao như một chồi non mùa xuân.
Giữa mùa đông lạnh lẽo, chỉ cần nhìn Triệu Minh Nguyệt cũng đủ thấy lòng dịu lại.
“A Cảnh, đừng làm loạn nữa.” Triệu Minh Nguyệt nhẹ giọng.
Triệu Cảnh Thành hậm hực đứng cạnh nàng, lẩm bẩm: “Rõ ràng năm xưa ông nội đã định hôn sự này cho tỷ với thế tử, nhưng Triệu Vân Thư lại chen ngang, đoạt mất.”
Triệu Minh Nguyệt nhìn ta, ánh mắt thoáng qua nét giễu cợt mơ hồ.
Nàng thở dài: “Đó là số mệnh, A Cảnh, đừng vì ta mà tranh cãi với Vân Thư nữa.”
“Ta không nhận tỷ ấy làm tỷ tỷ đâu!” Triệu Cảnh Thành lập tức trừng mắt với ta.
Như thể ta thèm muốn có một đứa em trai ngốc nghếch như hắn vậy.
Hôn sự này làm ta thấy bất an, cần phải tìm hiểu kỹ hơn về Tạ Duẫn. Thành thân trong cảnh mơ hồ thế này, ta không an lòng.
Ta phớt lờ Triệu Cảnh Thành, bước sang viện của Tạ Duẫn.
Triệu Cảnh Thành bám theo như miếng cao dán chó, không rời nửa bước.
Vừa tới viện của Tạ Duẫn, ta đã nghe thấy một giọng quen thuộc.
“Thế tử, không giấu gì ngài, ban đầu người đính hôn với ngài vốn là trưởng nữ của ta, Triệu Minh Nguyệt.
“Vân Thư nhờ ông nội yêu chiều mà đoạt lấy mối hôn sự này.
“Thật ra… còn nhiều chuyện khác ta cũng không dám giấu.”
“Hơn mười năm trước, Vân Thư từng bị lạc, sống lang bạt bên ngoài.
“Khi tìm được nó, nó đã thành một cô bé chẳng biết chữ, chẳng hiểu lễ nghĩa.
“Nó còn lăn lộn nhiều năm trong bọn giặc cướp.
“Có những lời vốn không tiện nói, nhưng…”
Nhất Phiến Băng Tâm
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trieu-van-thu/4.html.]
Ta đạp cửa bước vào, lạnh nhạt nói: “Nhưng sao?”
Mẫu thân ta lập tức im bặt.
Ta chậm rãi nói: “Ý của người là, ta lưu lạc trong ổ cướp, sống chung với bọn đàn ông, nên đã không còn trong sạch, đúng không?”
8
Mười năm trước, khi ấy ta chỉ vừa tròn tám tuổi.
Năm ấy, tên cẩu hoàng đế ban một chiếu chỉ, muốn diệt cả gia tộc ta.
Ông nội quyết định phân tán binh lực Tây Bắc, để mẫu thân dẫn ba chị em chúng ta rời đi trước.
Ai ngờ trên đường đến Thanh Châu, chúng ta gặp phải bọn cướp.
Các hộ vệ liều c.h.ế.t chống trả, mở ra con đường máu.
Khi ấy ngựa đã bị thương, chẳng thể chạy nhanh hơn.
Triệu Cảnh Thành rúc vào lòng mẫu thân, khóc thét lên vì sợ hãi.
Triệu Minh Nguyệt mặt tái nhợt, yếu ớt kêu lên: “Mẫu thân! Nếu bị bọn chúng bắt, con thà c.h.ế.t còn hơn.”
Ta siết chặt con d.a.o găm trong tay, chăm chú lắng nghe tiếng động bên ngoài.
Lão Tần đang đánh xe, vội vàng nói: “Phu nhân! Đã đến ngã rẽ rồi. Người và các tiểu thư, công tử mau xuống xe, đi đường bên trái. Ta sẽ đánh xe sang phải để đánh lạc hướng bọn cướp!”
Nhưng mẫu thân không làm theo.
Bà nhìn ta một cái, rồi bất ngờ đẩy mạnh ta xuống xe!
Ta ngã nhào xuống đất, cả người choáng váng.
Lão Tần nhảy xuống định đỡ ta dậy.
Mẫu thân ngay lúc đó, giật dây cương, lái xe chạy đi.
Bọn cướp phía sau sắp đuổi tới.
Lão Tần hét lên kinh hoảng: “Phu nhân! Người đang làm gì vậy!”
Ta thầm nghĩ, mẫu thân quả thật thông minh.
Bà biết rằng nếu đẩy ta xuống, lão Tần nhất định sẽ dốc sức bảo vệ ta.
Như vậy, bà sẽ có thêm thời gian để trốn thoát.
Lão Tần nắm chặt thanh đao, mắt đỏ ngầu, nói: “Tiểu thư! Mau chạy đi! Ta dù c.h.ế.t cũng sẽ bảo vệ người.”
Ta nhìn làn bụi mịt mù dưới vó ngựa, khẽ đáp: “Lão Tần, ta sẽ không chết, ngươi cũng không. Chúng ta phải sống.”
Dù có bị chà đạp, bị hạ nhục, cũng phải sống sót.
Ta nhớ lại khi ấy, phụ thân ôm chặt ta vào lòng.
Máu của người thấm đẫm áo ta, cơ thể dần lạnh ngắt.
Lời cuối cùng phụ thân nói với ta, là: “Vân Thư, phải sống.”