Triệu Vân Thư - 9
Cập nhật lúc: 2024-11-01 15:55:38
Lượt xem: 278
14
Nửa tháng sau, ta vội vã trở lại từ Lương Châu, vừa bước vào cổng đã nghe một tin chấn động.
Tạ Duẫn đã làm tổn hại thanh danh của Triệu Minh Nguyệt!
“Phụ thân! Chuyện này người nhất định phải đứng ra đòi lại công bằng cho Minh Nguyệt!” Mẫu thân ta nước mắt lưng tròng, giọng nghẹn ngào: “Minh Nguyệt là tiểu thư khuê các, giờ thanh danh bị hủy hoại, còn sống thế nào đây?”
Nghe nói, hai người bọn họ cùng đi dạo dưới ánh trăng, Triệu Minh Nguyệt không may trượt chân ngã xuống hồ, Tạ Duẫn liền lao xuống cứu nàng ta.
Khi ta bước vào, ông nội nhìn ta mà thở phào nhẹ nhõm.
“Vân Thư, con và A Duẫn đã định thành thân. Chuyện này, con nghĩ phải xử trí thế nào?”
Tạ Duẫn ngồi trên ghế, gương mặt thoáng vẻ mệt mỏi, ngước lên nhìn ta.
Ta tiến đến gần hắn, hỏi khẽ: “Ngã xuống nước, có bị nhiễm lạnh hay sốt không?”
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, khẽ đáp: “Tai ta khó chịu, đầu nhức nhối. Trong phủ không có ai đáng tin, ta cũng chẳng biết mời Á thúc thế nào.”
“Đi thôi, nghỉ ngơi đã, ta sẽ sai người đi mời Á thúc đến bắt mạch.” Ta đỡ hắn đứng dậy, định dìu ra ngoài.
Mẫu thân liền chắn trước mặt, giận dữ nói: “Triệu Vân Thư, việc này không thể để yên như vậy!”
Ta nhàn nhạt đáp: “Ai nói là bỏ qua? Nếu Minh Nguyệt đã muốn gả cho Tạ Duẫn, thì để nàng làm thiếp. Sau khi ta thành thân với hắn, ta sẽ cho rước nàng vào bằng kiệu nhỏ. Dù sao cũng là người trong nhà, ta sẽ không bạc đãi. Chỉ là từ nay về sau, nàng phải hầu hạ ta, tránh để thiên hạ dị nghị.”
Nói rồi, ta dẫn Tạ Duẫn rời đi, mặc kệ tiếng mắng nhiếc của mẫu thân vọng phía sau.
Á thúc đến bắt mạch, kê thuốc cho Tạ Duẫn. Ta ngồi bên cạnh, nhìn hắn uống từng ngụm.
Nhất Phiến Băng Tâm
Tạ Duẫn nằm xuống, trầm ngâm nhìn ta, rồi chép miệng: “Triệu Vân Thư, trước khi ngươi rời đi, ta đã đưa một trăm lượng bạc làm lộ phí, sao ngươi trở về vẫn ăn mặc xuề xòa thế này?”
Ta liếc xuống bộ y phục đã sờn bạc, thản nhiên nói: “Áo quần vốn chẳng quan trọng, không lạnh là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trieu-van-thu/9.html.]
Một trăm lượng bạc ấy, ta chẳng kịp giữ lâu trong tay, phần lớn đã dùng vào quỹ để lo cho những huynh đệ thương tật trong quân. Chỉ giữ lại chút ít mua vài thứ linh tinh dọc đường, có giữ được bao nhiêu đâu.
Tạ Duẫn nhìn ta, vẻ trầm tư: “Ngươi lúc nào cũng tự ăn mặc giản dị thế này, chẳng lẽ từng chịu ấm ức gì sao?”
“Không phải, ta chỉ lười thôi.” Ta đáp gọn: “Ngươi nghỉ đi, ta còn nhiều việc phải lo, nào là người ta đưa đến Thanh Châu, nào là sắp xếp mọi việc.”
Ta lặng lẽ rời đi lo toan công việc, đến khi xong xuôi, chợt nhận ra ngày thành thân với Tạ Duẫn đã cận kề.
Phủ tổng binh chuẩn bị rực rỡ lộng lẫy, đèn lồng đỏ treo khắp nơi, đồ cưới chất đầy các sảnh.
“Xem chừng linh đình lắm đây.” Giang Thành đứng bên, khẽ nói: “Ngươi đã thật lòng muốn thành thân với Tạ Duẫn sao?”
Giang Thành là phó tướng của ta, cùng lớn lên từ nhỏ, đã qua bao nhiêu năm chinh chiến bên nhau. Lúc nhỏ hắn từng lang thang xin ăn, suýt c.h.ế.t cóng giữa trời rét, chính ta nhặt về nuôi dưỡng. Bao năm nay, hắn một lòng trung thành với ta, không ngừng phản đối chuyện ta thành thân với Tạ Duẫn.
“Giang Thành, hai vạn huynh đệ theo ta vào sinh ra tử, ta phải tìm cho họ chỗ dựa, để có cuộc sống an yên, chứ không thể để họ cả đời mang danh giặc cướp.” Ta nói chậm rãi: “Ông nội ta cũng nghĩ như vậy, muốn quân Tây Bắc có nơi yên ổn mà nương nhờ.”
Tạ Duẫn mang dòng m.á.u hoàng gia, chỉ cần một lời từ hắn, danh chính ngôn thuận hô hào, sẽ có bao người ủng hộ. Thiên hạ tuy loạn, nhưng những kẻ khởi binh cũng cần chính nghĩa. Chỉ khi dựa vào hắn, chúng ta mới có thể rửa sạch thân phận cũ. Nếu không, e rằng khi triều đình đủ sức dẹp loạn, chúng ta chẳng còn lối thoát.
Ta dẫn Giang Thành đi tìm Tạ Duẫn.
Đến cửa đại sảnh, ánh đèn sáng rực chiếu ra. Từ trong vọng ra giọng nói quen thuộc của cữu cữu hắn.
“Thái tôn điện hạ! Hiện ba tổng binh của Vĩnh Châu, Ninh Châu và Thanh Châu đã tụ hội tại đây! Chỉ cần đợi lệnh người, chúng ta sẽ công bố thiên hạ, đòi lại công bằng cho Thái tử Hiếu Thành!”
Ta nhìn vào.
Tạ Duẫn khoác long bào, uy nghiêm như thiên tử, ánh mắt sắc lạnh: “Đêm nay hãy soạn hịch văn, phơi bày tội ác của tên hôn quân đã mưu sát phụ vương ta, chiếm đoạt ngai vàng!”
Trong sảnh đường, mọi người ai nấy đều phấn khởi. Ông nội ta cũng có mặt, ánh mắt lấp lánh đầy hy vọng.
Thảo nào Triệu Minh Nguyệt bất chấp tất cả để gả cho Tạ Duẫn, thì ra hắn chính là hậu duệ của Thái tử Hiếu Thành đã khuất. Chắc chắn ông nội đã sớm biết thân thế của hắn, nên mới muốn ta và hắn thành thân.
Giang Thành ngạc nhiên: “Nếu ngươi cưới Tạ Duẫn, ngày hắn lên ngôi, chẳng phải ngươi sẽ thành hoàng hậu sao? Vận mệnh giàu sang thật sự rơi xuống đầu ngươi rồi!”
Ta nhìn đèn lồng đỏ rực, đưa tay day trán, thở dài: “Giang Thành, ta vẫn chưa quyết định có nên cưới hắn hay không. Ta còn phải suy nghĩ thêm.”