Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trò chơi của người điên - 1

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-05-27 22:36:44
Lượt xem: 278

Tên: Trò chơi của kẻ điên( Phần 1/3)

 

Đề cử: Cá bơi ngược dòng 逆水行舟 

 

Raw: Tao Yan 

 

Editor Đồng Đồng 

 

VUI LÒNG KHÔNG CMT NHÀ DỊCH TRÙNG 

KHÔNG REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC 

HÃY TÔN TRỌNG CÔNG SỨC CỦA EDITOR 

CẢM ƠN CÁC CẬU RẤT NHIỀU! 

 

1

Con gái tôi bị một thằ/ng ch///ó 18 tuổi cư..ỡng hi…ếp.

 

Khi tôi vội vã đến bệnh viện, con gái tôi xanh xao, vệ sinh không tự chủ được và nằm trong ICU thoi thóp.

 

Bác sĩ cho biết con gái tôi đã mất quá nhiều m.á.u ở phần dưới cơ thể và tính mạng của cháu đang gặp nguy hiểm. Vết thương hở ở vùng kín rất lớn.

 

Người ta suy đoán rằng thủ phạm không chỉ nhằm mục đích tì..nh d.ụ.c mà giống như hành vi lạm dụng và sỉ nhục ác ý hơn.

 

Trước khi tôi có thể hỏi bác sĩ những điều khác về con gái, tôi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát thông báo rằng kẻ s.át. nhân đã được tìm thấy.

 

Tôi nóng lòng muốn đến đồn cảnh sát để tận mắt chứng kiến con quái vật đó trông như thế nào.

 

Vừa vào đồn công an đã thấy một cặp vợ chồng trung niên đang quấy rầy một cảnh sát và không ngừng hét lên:

"Con trai tôi có bệnh tâm thần!"

 

Cảnh sát trợn mắt nói: "Các người quen với việc này quá nhỉ? Hay vào đây mà làm thủ tục đi?"

Khi cảnh sát hỏi câu này, cặp đôi cười không biết xấu hổ: “Không phải là đều lo lắng cho con mình hay sao?”

Người cảnh sát quay lại thì thấy tôi đứng đằng sau với vẻ mặt tái mét, liền hỏi tôi có phải là cha mẹ của Hạ Tố Tố không?

 

Tôi gật đầu, viên cảnh sát cau mày và kéo tôi sang một bên.

Anh ấy nói với tôi rằng hai cặp vợ chồng có khuôn mặt độc ác vừa rồi chính là cha mẹ của kẻ sát hại con gái tôi.

Con thú bắt nạt con gái tôi tên là Triệu Bồi nó 18 tuổi và vừa thi xong đại học.

Triệu Bồi và mấy đứa bạn nó đã nhìn thấy con gái tôi trên đường về nhà, để chứng minh đã trưởng thành, chúng kéo con gái tôi vào một con hẻm mà không một lời giải thích và tr..a tấ..n cháu một cách vô nhân đạo.

 

Người cảnh sát bất lực kéo tôi sang một bên: “Chúng tôi rất hiểu cảm giác của anh, nhưng Triệu Bồi này từ nhỏ đã làm đủ mọi việc x..ấu xa, đây không phải là lần đầu tiên nó vào đồn cảnh sát. Cha mẹ nó rất giàu có, và nắm rõ thủ tục, quy định hơn chúng tôi. Đứa trẻ đó đã được cấp giấy chứng nhận tâm thần nên anh phải chuẩn bị tinh thần trước ”.

 

Tôi không nói gì, nhìn cách đó không xa. Đôi mắt của cặp vợ chồng trung niên nhìn chằm chằm vào tôi, dường như họ đã đoán ra tôi là cha của Tố Tố.

Ha, nó muốn trốn tội bằng một mảnh giấy rách? Nó phải trả giá vì đã làm tổn thương con gái tôi.

Một lúc sau, tôi tưởng họ sẽ khóc và nói rằng việc làm cha mẹ của họ thất bại nên họ mới sinh ra một con thú như vậy.

 

Nhưng không.

 

Cha của con thú đó là Trương Thế Đào, không nói một lời, đưa danh thiếp của mình ra, hóa ra ông ta là giám đốc của một công ty đa quốc gia.

 

Tôi lấy tấm danh thiếp và xé nó thành từng mảnh.

Ném những mảnh vụn vào mặt họ, nói nhỏ: “Các người không cần cho tôi xem những thứ này, chỉ cần cho tôi biết các anhngười dự định bồi thường như thế nào?”

Triệu Thế Đào nhướng mày khi nghe đến từ "bồi thường" và có vẻ hài lòng với phản ứng bình tĩnh của tôi.

 

"Tôi biết nhà anh rất buồn khi chuyện như thế này xảy ra. Là một bậc cha mẹ, tôi có thể hiểu được cảm xúc của anh. Quyết tâm bảo vệ con mình của nhà anh cũng giống như tôi vậy".

 

"Chúng tôi dự định cho con trai ra nước ngoài học đại học. Bây giờ là thời điểm quan trọng để làm thủ tục. Chúng tôi không được phép để con mình phạm bất kỳ sai sót nào. Vì vậy, về việc bồi thường, chỉ cần chúng tôi có đủ khả năng thì có thể thương lượng. Tất nhiên, có một số điều anh cần biết. Con trai tôi đã phạm tội trong khi tâm trí không kiểm soát. Tôi phải nói trước với anh điều này."

 

Tôi nhìn hắn ta chằm chằm: “Vậy à?”

 

Triệu Thế Đào đưa cho tôi một điếu thuốc và tôi cầm lấy.

Cha mẹ của cầm thú nhìn nhau, Triệu Thế Đào nhàn nhã nói: “Cho nên, cho dù con trai tôi có tiếp nhận hình phạt cũng sẽ rất nhẹ. Bằng không thì chúng ta mỗi người đều lùi lại một bước, chỉ cần nhà anh thừa nhận hai người là được. Trẻ con bây giờ đều yêu đương sớm, luật pháp dù sao cũng đã quy định sau 14 tuổi đồng thuận quan hệ tìn..h d…ục không bị coi là h..iếp d..âm..."

 

Trong khi nói chuyện, hắn mò mẫm trên người, tôi lấy chiếc bật lửa trong túi ra và ra hiệu cho gã nhìn qua.

 

Triệu Thế Đào trên mặt tràn đầy ý cười, có lẽ hắn tưởng rằng tôi đã đồng ý đề nghị của hắn.

 

Nhưng không ngờ rằng ngay lúc hắn đi tới, tôi dùng tay phải đập đầu, dùng tay trái châm lửa trực tiếp lên tóc hắn, trong chốc lát, sợi tóc nhỏ bắt đầu kêu tanh tách và cháy khét.

 

"Ah--"

 

Triệu Thế Đào vừa mới mỉm cười lập tức thất thần: "Anh đang làm gì vậy?! Anh! Cứu tôi với, giúp tôi dập tắt nó đi! Nhanh lên!"

 

Triệu Thế Đào ôm đầu lăn trên mặt đất, ngọn lửa theo sau đầu hắn, đốt cháy chiếc áo khoác ngoài của hắn làm hắn lăn lộn trên mặt đất bốc cháy. 

 

Lúc này, vợ hắn cuối cùng cũng phản ứng lại, cởi quần áo và đập mạnh, cố gắng dập lửa.

Tôi lạnh lùng nhìn, khi ngọn lửa sắp tàn, tôi ném điếu thuốc đang cháy dở vào người hắn như ném rác.

Vợ của Triệu Thế Đào hét lên: "Anh, anh điên rồi! Đây là trước đồn cảnh sát!"

Tôi bình tĩnh nói: “Hiểu lầm thôi, tôi không có ý đó. Tôi đang giúp anh ấy châm lửa nhưng trời khô ráo nên nó bắt đầu cháy. Mọi người phải cẩn thận hơn nữa nhé! Có phải không?”

 

Nhưng lúc tôi quay lại, tay tôi hơi run lên vì phấn khích.

Vẻ mặt sợ hãi của Triệu Thế Đào khiến tôi nhớ đến những ký ức đã mất từ lâu.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy như vậy kể từ khi tôi ra khỏi bệnh viện tâm thần mười năm trước.

 

2

 

Cuộc phẫu thuật của con gái tôi kéo dài gần một ngày một đêm. Các bác sĩ đã thực hiện phẫu thuật nội soi để cắt bỏ tử cung của cháu. Các bác sĩ nói với tôi rằng họ tìm thấy rất nhiều vật thể lạ và rác thải bên trong.

Tính mạng của con bé được cứu sống nhưng hệ thống tiết niệu của nó đã bị phá hủy hoàn toàn và nó chỉ có thể sống với túi đựng nước tiểu suốt quãng đời còn lại.

Bác sĩ cho biết, con gái hiện bị phản ứng căng thẳng trầm trọng và không thể nhìn thấy người khác giới, đặc biệt là những người cùng tuổi với nó.

 

Tôi ngồi cạnh giường bệnh của con gái tôi. Con bé bị gãy bốn móng tay còn trên mặt đất và vết m.á.u đen đọng lại ở kẽ ngón tay.

Nhưng nó không cho phép ai chạm vào mình.

Ngày thường, tôi không thích nói chuyện, và chính con gái tôi là người làm tôi vui vẻ. Ngày nào nó cũng nhảy quanh tôi như một chú thỏ con, ngày nào cũng gọi tôi là “Bố ơi, bố ơi”.

 

Nhưng bây giờ, khi tôi cố gắng nói chuyện với con bé, nó lại không trả lời.

"Tố Tố, bố đã mua cho con loại kẹo dẻo con thích nhất. COn thích vị dâu tây phải không? Hay vị dưa đỏ? Con không thích cả hai à?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tro-choi-cua-nguoi-dien/1.html.]

Con gái không trả lời.

"Tố Tố, con cũng muốn về nhà sớm phải không? Khi con khỏi, bố sẽ đưa con đến công viên giải trí mà con luôn muốn đến."

Tố Tố vẫn không trả lời.

Bình thường tôi không biết phải đóng vai một người cha tốt, nhưng không ngờ bây giờ tôi vẫn chưa biết phải làm như thế nào.

Ngay khi tôi đang bối rối, Tố Tố đột nhiên lên tiếng.

 

Nó hỏi tôi: "Bố ơi, con có làm gì sai không?"

"Cái gì?"

 

Tố Tố lẩm bẩm: “Cô giáo nói chỉ có trẻ hư mới bị phạt. Bố ơi, con làm sai chuyện gì mà bị phạt à?”

 

Con gái Tố Tố của tôi vừa đi bộ trên ngã tư thường xuyên lui tới nhất sau giờ học thì bị một vài thằng ch..ó vừa thi xong đại học không có nơi nào để trút bỏ những ý nghĩ xấu xa nhìn chằm chằm.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

 

Con bé có lỗi gì đây?

Đối mặt với câu hỏi này, cổ họng tôi như bị thứ gì đó nghẹn lại, không biết trả lời thế nào.

Cơ thể nhỏ bé của Tố Tố đang nức nở trong vòng tay tôi.

Tôi ôm con nhưng lòng tôi đau thắt.

Vài ngày sau, tôi biết được về con cầm thú tên là Triệu Bồi.

 

Cha mẹ nó cho biết tiền sử bệnh tâm thần phân liệt và kết quả cuối cùng là nó không có ý thức tự chủ khi phạm tội nên không thể truy cứu trách nhiệm hình sự.

Hình phạt mà Triệu Bồi nhận được là bồi thường dân sự 300.000 nhân dân tệ, kỷ luật nghiêm khắc từ cha mẹ và lời xin lỗi trực tiếp tới gia đình nạn nhân.

 

Vào ngày tôi đích thân xin lỗi, bố của Triệu Bồi đội mũ và nhìn tôi với vẻ sợ hãi.

Triệu Bồi cười nhìn tôi: "Ông là người khiến bố tôi sợ phát sốt à? Tuyệt quá, ông đã làm được điều mà tôi luôn mong muốn."

 

Triệu Thế Đào tức giận: "Đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng xin lỗi và làm thủ tục, sau khi xin lỗi thì đi ngay đi."

"Ồ."

 

Triệu Bồi tiến lên trước sự chứng kiến của mọi người, nhìn tôi đột nhiên nói: “Ông có biết con gái ông lúc tôi đ…ụ nó không ngừng kêu tên ông không? Hahahahahahaha! Buồn cười quá, nó cứ hét lên nhìn bố! Tôi bảo nó. rằng tôi là bố của nó thế mà nó dám cắn tôi!"

"Sau đó tôi dùng đá đập vào đầu nó! Ba đòn đã chảy máu! Tôi rất lợi hại đấy!"

 

"Ông tức giận à? Ông muốn tống tôi vào tù nhưng tôi lại bị bệnh tâm thần. Ông định giận một kẻ điên à?"

Vẻ mặt của viên cảnh sát ở một bên thay đổi đáng kể: "Phụ huynh! Hãy chú ý con cái của mình!"

 

Triệu Thế Đào sắc mặt thay đổi đáng kể, hắn tát mạnh vào Triệu Bồi: "Câm mồm đi! Mày cho rằng mình gây đủ rắc rối chưa đủ à?!"

 

Cảnh tượng đột nhiên trở nên hỗn loạn, mẹ của Triệu Bồi khóc, cảnh sát giúp can ngăn, còn Triệu Bồi cười lớn.

Nhưng tôi không hề tức giận, tôi chỉ cảm thấy m.á.u khắp người sôi sục và nóng bừng.

Tôi quỳ xuống nhìn nó, khẽ mỉm cười: “Không sao đâu anh bạn trẻ, sớm muộn gì anh cũng sẽ bước vào cuộc chơi của kẻ điên thôi.”

 

Thật vui khi được nhìn thấy đồng loại.

Tôi tự hỏi trước khi nó ch nó sẽ kêu tên của ai đây nhỉ?

 

3

 

Ba tháng sau, tôi đến một cơ sở thuần hóa dành cho những thanh niên gặp khó khăn, xin vào vị trí giáo viên.

 

Nói là nơi thuần hóa nhưng thực chất là trại huấn luyện những kẻ tàn ác.

Không giống như nhà tù và bệnh viện tâm thần, những người bị giam giữ ở đây đáng sợ hơn nhiều.

 

Người ở đây về cơ bản không có sự đồng cảm. Họ sinh ra đã xấu tính hoặc bạo lực. Tệ hơn nữa, có rất nhiều người đã phạm tội ác tày trời và trốn ở đây để trốn tránh sự trừng phạt của pháp luật.

 

Tất nhiên Triệu Bồi là một trong số đó.

 

Hiệu trưởng vẻ mặt nghiêm nghị, hốc mắt sâu thẳm dường như đang che giấu những bí mật mà người khác không thể nhìn thấu trong khi xem xét cẩn thận những thông tin mà tôi đã chuẩn bị kỹ càng. Ông ấy nhìn tôi đầy cảnh giác:

"Lý lịch của cậu rất tốt. Sẽ không hối tiếc nếu gia nhập tổ chức của chúng tôi chứ?"

 

Tôi đẩy kính lên: “Các nhà giáo luôn thích chinh phục thử thách, và tôi mong có những thử thách cao hơn”.

 

Hiệu trưởng thở dài: "Không, cậu không hiểu ý của tôi. Ý tôi là nơi chúng tôi có thể không liên quan nhiều đến việc dạy học. Các em không phải là những đứa trẻ bình thường. Đặc biệt là khi một đứa trẻ đến cơ sở của chúng tôi ba tháng trước, là đứa trẻ làm đủ mọi việc ác và bản chất là bạo lực. Sự quản lý của cơ sở chúng tôi ban đầu là có thể kiểm soát được. Kể từ khi đến, nó không chỉ thành lập băng nhóm với một nhóm trai hư để âm mưu chống lại giáo viên mà còn suýt ép một bạn cùng lớp phạm tội. Cuối cùng bạn học đó tự sát vì bị nó ngược đãi. Nếu cậu muốn ở lại, cậu phải có tinh thần thép đấy ”.

 

"Là Triệu Bồi phải không?"

 

Hiệu trưởng ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”

 

Tôi khẽ nói: “Vừa rồi tôi có nghe qua một chút tin tức , nếu đã như vậy sao không thuyết phục nó quay về nhà?”

Hiệu trưởng lắc đầu: "Này, bố mẹ nó giàu có. Họ định di cư và đang làm thủ tục. Để đứa trẻ này ở bên ngoài chắc chắn sẽ gây rắc rối nên ông ấy đã trả giá cao để gửi nó cho chúng ta."

 

Tôi mỉm cười nói: "Tôi hiểu. Tôi sẵn sàng chấp nhận thử thách như vậy. Nhân tiện, cơ sở giáo dục của chúng ta không hạn chế phương pháp đào tạo của giáo viên phải không? Bởi vì phương pháp giáo dục của tôi có thể khác một chút."

 

Hiệu trưởng có chút thương hại nhìn tôi: “Bọn trẻ ở cơ sở chúng ta không phải là người bình thường, nếu cậu có thể tự bảo vệ mình thì tốt quá!”

Khi đang làm thủ tục bàn giao, tôi nhìn thấy cô giáo bị bọn xấu hành hạ đến mức phải xin nghỉ việc.

Mặt cô bầm tím, tóc bị cạo trọc, trông cô đầy sợ hãi như vừa mới từ địa ngục bước ra.

Cô ấy không muốn nói với tôi một lời nào, cô ấy chỉ muốn thoát khỏi nơi quỷ quái đó.

 

Tôi hỏi: “Những đứa trẻ đó thực sự đáng sợ đến vậy sao?”

Cô giáo nhìn tôi kiên định: "Họ không phải là con người! Họ là ác quỷ! Họ là những con thú sống!"

 

Chúng tôi vừa dứt lời thì có nhiều tiếng cười vang lên sau lưng chúng tôi:

"Cô giáo, ngươi gọi ai là dã thú?"

Nữ giáo viên nghe thấy vậy sửng sốt, nhưng tôi chậm rãi quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói quen thuộc đó.

 

Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, một nụ cười xuất hiện trên môi tôi.

Triệu Bồi sững sờ tại chỗ, trợn to hai mắt:

"Ông…sao có thể là ông?"

Các đàn em của Triệu Bồi vây quanh: "Sao vậy anh, anh có biết người này không?"

 

"Này! Ông là ai vậy? Sao chúng tôi chưa từng gặp ông trước đây?"

 

Tôi cười ấm áp: “Lần đầu tiên gặp mặt, tôi nên tự giới thiệu. Tôi tên Hạ Nhiên, là giáo viên mới của các em, từ nay trở đi, tôi sẽ quản lý cuộc sống thường ngày của em.”

 

Tôi bước đến trước mặt Triệu Bồi, thân thiện đưa tay ra, nhưng nó lại nhìn tôi chằm chằm như nhìn quái vật: “Ông muốn làm gì?”

Tôi thì thầm với giọng mà chỉ có hai chúng tôi nghe được: “Đây có phải là ngôi nhà an toàn mà bố mẹ mày đã đích thân chọn cho mày không?”

 

“Thật không may, từ giờ trở đi, chào mừng mày đến với thế giới trò chơi của kẻ điên.”

Loading...