Trò Chơi Kinh Dị Chữa Khỏi Chứng Trầm Cảm Của Tôi - Phần 2: Công Viên Giải Trí Ác Mộng 3
Cập nhật lúc: 2024-10-25 09:53:17
Lượt xem: 1,197
Có thể không bị ảnh hưởng bởi vòng trừ tà, cô bé này ít nhất cũng phải lv5.
Tần Giác và Diệp Khinh Mặc đồng thanh lên tiếng: “Cẩn thận.”
Tôi trao cho họ một ánh mắt trấn an, bước nhanh đến bên cạnh cô bé, nhẹ giọng hỏi: “Chị phải làm sao?”
“Mẹ!” Cô bé như một quả đạn pháo lao vào lòng tôi.
Tôi loạng choạng lùi về sau hai bước, cẩn thận đỡ lấy cô bé: “Đừng để ngã.”
Cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn long lanh ngấn lệ, giọng nói vô cùng tủi thân: “Mẹ, mẹ sẽ không bỏ rơi Tâm Tâm đúng không?”
Tôi không nói gì, chỉ xót xa nhìn cô bé, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bé.
“Mẹ, mẹ không cần Tâm Tâm nữa sao?”
Cô bé khóc càng dữ dội hơn, đầu liên tục cọ vào n.g.ự.c tôi.
Rất đau nhưng tôi không hề lùi bước.
Tôi không có tư cách thay mẹ cô bé nói, chỉ có thể chọn cách im lặng.
“Mẹ, sao mẹ không nói gì?” Giọng điệu cô bé trở nên lạnh lẽo, m.á.u từ khóe mắt chảy ra, da mặt bắt đầu sưng đỏ, nổi mụn nước, trên mặt cô bé, một mảng cháy đen nhanh chóng lan rộng, bao phủ toàn bộ đầu.
Lúc này, đứng trước mặt tôi nào phải một cô bé đáng yêu, rõ ràng là một xác c.h.ế.t cháy đen!
Gió thổi qua, cuốn theo những mảnh vụn than đen chui thẳng vào mũi tôi.
Tôi ngửi thấy mùi khói nồng nặc, khí quản và thực quản như bị lửa thiêu đốt, đau rát vô cùng.
Khụ khụ khụ!
Tôi bắt đầu ho dữ dội, có nguy cơ nghẹt thở bất cứ lúc nào.
“Mẹ, mẹ đã nói sẽ đến tìm con, vậy bây giờ, hãy xuống địa ngục tìm con đi!” Cô bé phát điên, trên người cô bé bốc cháy ngọn lửa dữ dội, lao thẳng về phía tôi.
Âm thanh hệ thống vang lên: [Cảnh báo! Người chơi đang đối mặt với sự tấn công của quỷ dữ cấp cao, xác suất thoát thân là 0, để tôi bật một bản nhạc tiễn đưa cô nhé, hí hí.]
Rõ ràng là giọng nói máy móc không hề có ngữ điệu nhưng tôi lại nghe ra một tia hưng phấn.
Nhanh tay lẹ mắt, tôi đổi từ cửa hàng hệ thống một chậu nước lạnh, dội từ đầu xuống chân, sau đó ôm lấy cô bé lăn lộn trên mặt đất.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
“Đồ ngốc, muốn trả thù người khác tại sao lại dùng cách làm hại chính mình chứ!”
Câu này, tôi hét lên.
Trong lòng tôi, cơ thể cô bé cứng đờ.
Hai hàng nước mắt chảy ra từ hốc mắt trống rỗng của cô bé, nơi nước mắt chảy qua, làn da bị cháy đen khôi phục lại độ đàn hồi bình thường.
Ngọn lửa đáng sợ đó, dưới sự lăn lộn không ngừng của tôi, vậy mà thực sự đã tắt…
4
“Chị mới là đồ ngốc.”
Tâm Tâm hít hít mũi, đứng dậy nhảy lên ngựa gỗ, bàn tay nhỏ vỗ vỗ vào chỗ ngồi phía trước: “Ngồi lên đây.”
Tôi làm theo.
Vòng xoay ngựa gỗ bắt đầu chuyển động.
Tôi nắm chặt thanh treo, cơ thể nhấp nhô theo nó, mỗi lần hạ xuống, lại có cảm giác hơi mất trọng lượng, rất kỳ diệu.
“Chị chơi thật đấy à.” Tâm Tâm ôm lấy eo tôi, áp sát vào lưng tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tro-choi-kinh-di-chua-khoi-chung-tram-cam-cua-toi/phan-2-cong-vien-giai-tri-ac-mong-3.html.]
Tôi vỗ về tay cô bé nhưng ngay khoảnh khắc chạm vào da cô bé, một luồng khí lạnh từ xương cụt chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Cúi đầu nhìn xuống, một đôi bàn tay sần sùi chồng lên bụng tôi.
Da vàng sạm, gầy trơ xương, đây là biểu hiện của việc suy dinh dưỡng lâu dài.
Chai sạn, nứt nẻ, đây là dấu vết của việc lao động vất vả lâu ngày.
Ngoài ra, trên mỗi ngón tay của cô bé đều có những vết thương lớn nhỏ, đầu ngón tay bị mài mòn, có vài chỗ còn đang rỉ máu.
Tôi tự cho rằng tay mình đã đủ thô ráp rồi nhưng so với cô bé, lại có vẻ đặc biệt mịn màng.
“Tâm Tâm, tay em”
“Tay em làm sao vậy?”
Đạn mạc: [Lần này tiêu đời rồi.]
[A a a, Lục Nghênh Nam cô mau quay lại nhìn xem, người phụ nữ này muốn thiêu c.h.ế.t cô đấy.]
Người phụ nữ?
Đúng vậy, không phải cô bé mà là người phụ nữ.
Lúc này, ngồi sau lưng tôi, không còn là cô bé đáng yêu đó nữa mà là một người phụ nữ đang mang thai.
Cô ấy tóc tai bù xù, trên người khoác bộ quần áo được vá víu bằng vải vụn.
Đáng sợ nhất là khuôn mặt của cô ấy, một nửa là mặt người, một nửa là than đen.
Lúc này, cô ấy đang há to miệng, bên trong là ngọn lửa đang bùng cháy.
“Tay em..có phải rất đau không?”
Tôi xoa ấm tay mình, cẩn thận nắm lấy đầu ngón tay của cô ấy.
“Chị sẽ nhẹ nhàng thôi, nếu em đau thì nói cho chị biết nhé.”
Tôi dùng quỷ tệ đổi lấy một tuýp thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên vết thương của cô ấy.
Tuy bị hệ thống mỉa mai vài câu nhưng nó nói, loại thuốc mỡ này có tác dụng với quỷ.
Có tác dụng là được.
“Tâm Tâm?”
Tôi quay đầu lại.
Ngay khoảnh khắc tôi quay đầu lại, người phụ nữ biến trở về hình dạng cô bé, cô bé chớp chớp đôi mắt long lanh, vẻ mặt vô tội: “A? Đau, không, không đau nữa.”
Sao tự nhiên nói năng lộn xộn vậy?
Tôi cẩn thận băng bó vết thương cho cô bé, dặn dò: “Trước khi vết thương lành, em chú ý đừng để dính nước, cũng đừng dùng sức quá mạnh.”
Tâm Tâm lúc nhìn tay, lúc lại nhìn tôi, ánh mắt dần trở nên dịu dàng, cô bé lẩm bẩm: “Giá như chị là mẹ của em thì tốt biết mấy.”
“Em nói gì cơ?”
“Không có gì.” Cô bé hờn dỗi đẩy mặt tôi ra, nói: “Ngồi dịch ra phía trước một chút đi, chen chúc quá.”
“Xin lỗi.”
Tôi định dịch chuyển ra phía trước nhưng cô bé lại kéo tôi lại: “Chen chúc một chút cũng được.”
Tôi: “?” Tâm tư của cô bé thật khó hiểu.