Trò Chơi Kinh Dị Chữa Khỏi Chứng Trầm Cảm Của Tôi - Phần 4: Kiệu Hoa Kinh Hồn 7
Cập nhật lúc: 2024-10-28 06:35:23
Lượt xem: 635
Lục Giai Cảnh càng vì thế mà lui về hậu trường, giao hết việc kinh doanh cho Thẩm Nghiêu.
Nhưng ngay khi Thẩm Nghiêu hoàn toàn nắm quyền kiểm soát tiệm vải, biến cố đã xảy ra.
Có một người phụ nữ tìm đến Lục gia, chỉ vào cậu bé mười mấy tuổi bên cạnh, tuyên bố là con ruột của Thẩm Nghiêu.
Thẩm Nghiêu thừa nhận.
Sau đó không biết ông ta đã làm gì, Lục gia vậy mà cũng nhận đứa trẻ này.
Một tháng sau, tiệm vải Lục thị đổi tên thành tiệm vải Thẩm thị, Lục Phù Dao đổi tên thành Thẩm Phù Dao.
Sau đó, gia chủ đời trước của Lục gia và các thành viên quan trọng gặp phải sơn tặc trên đường vận chuyển hàng hóa, toàn bộ đều thiệt mạng.
Lão phu nhân Lục gia trượt chân ngã xuống vực khi lên núi cầu phúc, ngay cả t.h.i t.h.ể cũng không tìm thấy.
Cả Lục gia, chỉ còn lại một mình Lục Giai Cảnh.
Từ đó về sau, Lục Giai Cảnh trở nên điên loạn, treo cổ tự tử vào ngày sinh nhật của Thẩm Nghiêu.
Tiệm vải Lục thị nổi tiếng khắp nơi cứ như vậy đổi chủ.
14
Càng nghe tôi càng tức.
Tiểu Hi đã bắt đầu chửi ầm lên:
“Đây chẳng phải là kiểu trai nghèo cưới con gái nhà giàu rồi ăn bám đến c.h.ế.t sao? Tên đàn ông hèn hạ! Thật đáng chết!”
“Đừng để bà đây gặp phải, nếu không bà sẽ băm hắn thành trăm mảnh!”
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Tôi siết chặt nắm tay, cố gắng ổn định cảm xúc:
“Vậy sau đó Lục Phù Dao thế nào rồi?”
“Haizzz—— Chẳng phải là bị đẩy ra ngoài để liên hôn đó sao?”
“Lưu gia đúng là xui xẻo tám đời, Lục Phù Dao này giống hệt mẹ nàng ta hồi trẻ, chẳng biết thêu thùa nấu nướng, chỉ giỏi làm mấy việc của đàn ông.”
Nói đến đây, ông ta nhìn quanh hai bên, trên mặt lộ ra nụ cười dâm đãng:
“Tôi nghe nói Lục Phù Dao này tính tình phóng đãng, ngay ngày Lưu thiếu gia đến cửa đã câu dẫn hắn ta lên giường, còn bị Thẩm Vạn An bắt gặp nữa chứ.”
“Ông nói bậy!”
Tôi tức đến run người.
Phù Dao tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện này!
“Ngươi đừng có mà không tin, ai cũng nói vậy, nghe nói có mấy người tận mắt nhìn thấy đấy.”
“Tiếc là lúc đó ta không có mặt, nếu không cũng có thể được chiêm ngưỡng thân thể trắng nõn của tiểu thư nhà giàu, hehehe.”
Một người đàn ông bên cạnh khịt mũi lạnh lùng:
“Loại đàn bà dâm đãng này có gì hay ho mà nhìn, tránh dính vào xui xẻo.”
“Hehehe, đúng vậy, đúng vậy.”
Chỉ với một chuỗi lời đồn đại vô căn cứ, bọn họ đã chụp mũ cho một người phụ nữ cái mác dâm phụ.
Tôi cãi lại bọn họ, họ cười lớn:
"Ngươi quan tâm là thật hay giả làm gì, dù sao cũng chỉ là một người đàn bà thôi. Ngươi quan tâm như vậy, chẳng lẽ cũng là tình nhân của nàng ta à! Hahahaha……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tro-choi-kinh-di-chua-khoi-chung-tram-cam-cua-toi/phan-4-kieu-hoa-kinh-hon-7.html.]
Tiếng cười đột ngột im bặt.
Cùng với mái tóc dài tung bay, hai cái đầu lăn lông lốc xuống đất.
Tống Hi: "Xuống địa ngục mà cười tiếp đi."
Lúc này, cây kéo cắt xương trong tay tôi cũng đang phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
15
“Lục Nghênh Nam.”
Có người gọi tên tôi.
Là Phù Dao.
“Ngươi đoán xem ta c.h.ế.t như thế nào?”
“Tự sát?”
Phù Dao cười khổ: "Ngươi cũng cho rằng phụ nữ mất trinh tiết thì nên tự kết liễu đời mình sao?"
“Không phải.”
“Vậy thì tại sao?”
“Vì không còn nhìn thấy hy vọng nữa.”
Trong thế giới mà địa vị phụ nữ thấp kém như bụi bặm này, một cô gái không có gia tộc làm chỗ dựa, lại còn bị người thân hãm hại, bị lời đồn đại chế giễu thì không có tương lai.
Phù Dao cười nói: "Cho nên ta thật sự rất ghen tị với ngươi. Ta không sợ lời đàm tiếu của thế tục, cũng không sợ gian nan phía trước, ta thậm chí không mong cầu sự công bằng, chỉ hy vọng thế giới có thể cho ta một cơ hội. Cho dù, chỉ là một chút xíu khả năng thôi.”
“Đáng tiếc, ở đây không có.”
“Còn ngươi thì khác, thế giới của ngươi muôn màu muôn vẻ, phụ nữ không còn bị giam cầm trong nhà, có thể làm đủ mọi việc. Có lẽ vẫn còn tồn tại bất công nhưng khi ngẩng đầu nhìn về phía trước, vẫn có ánh sáng.”
“Lục Nghênh Nam, hãy sống thật tốt nhé!”
“Còn về việc ta c.h.ế.t như thế nào, hãy đến vách đá dưới Đình mười dặm ngoại ô, ở đó sẽ có câu trả lời.”
16
Khi đến chân vách đá thì trời đã tối.
Bóng cây lay động, gió lạnh thổi qua khe đá, tạo ra tiếng xào xạc.
Tôi cầm đèn pin tìm kiếm khắp nơi, từ xa nhìn thấy một tấm bia mộ.
Kia rồi!
Tôi chạy nhanh tới, thấy trước bia mộ nằm một t.h.i t.h.ể nữ.
Vì nằm sấp nên hoàn toàn không nhìn rõ mặt nhưng trực giác mách bảo tôi rằng đó chính là Phù Dao.
Cô ấy chỉ mặc một chiếc áo lót màu trắng, dính đầy bụi đất nhưng chỉ cần phủi nhẹ, bụi đất đã rơi sạch.
Áo trắng hơn tuyết, thanh khiết không nhiễm bụi trần.
Đột nhiên, trong đầu tôi hiện lên một đoạn ký ức.
Một người phụ nữ đang liều mạng chạy trốn, phía sau cô là mười mấy tên lính đuổi theo.
Hai tên lính cưỡi ngựa vượt lên trước mặt người phụ nữ, cười lớn vung roi trong tay.
Da thịt người phụ nữ nứt toác.
Cô ấy không hề kêu la, tiếp tục chạy về phía trước.