Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRÒ CHƠI THỬ THÁCH TÌNH YÊU - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-04-27 23:15:38
Lượt xem: 354

5

Nếu tôi không ở bên cạnh Tiêu Cần, Dư Nhã sẽ không nóng lòng trói Dương Phong như vậy, nhưng hôm sau cô ta liền nhận được tin nhắn khoe khoang của tôi, như xương cá mắc cổ, khó lòng nuốt trôi. !

Với cô ta mà nói, có những thứ cô ta có thể vứt bỏ tùy thích bao nhiêu cũng được, nhưng một khi đã có người nhặt về, lại còn bị đối thủ của mình nhặt mất, quả thực như đang bị gặm nhấm gan ruột bởi cơn ghen tuông.

Cô ta bắt đầu bóng gió, ám chỉ Dương Phong đủ đường, Dương Phong càng ngày càng bị cô ta bám riết, hai người mau chóng nhận giấy đăng ký kết hôn, Dư Nhã thậm chí còn chẳng kịp suy nghĩ thêm điều gì, chỉ biết rằng bản thân đã chiến thắng, từ nay về sau sẽ cao cao tại thượng, được khen ngợi. !

Cô ta đứng trong phòng khách biệt thự rộng lớn, khép nép bên Dương Phong, hí hửng nhảy nhót như say rượu, mơ màng tưởng tượng về cuộc sống phu nhân từ nay cho đến sau này.

Đáng tiếc, mộng đẹp chóng tàn.

 Tôi vòng tay nắm lấy Tiêu Cần bước vào nhà, liếc nhìn dáng vẻ bất ngờ đến phát bực bội của Dư Nhã, cô ta bất giác nhếch cằm, khẽ mỉm cười.

"Ngạc nhiên không? " 

Tôi tiến đến đẩy cô ta ra, tự mình ngồi xuống một chiếc ghế sofa da, giơ tay vỗ nhẹ lên chiếc bên cạnh, ra hiệu cho Tiêu Cần lại ngồi, thoải mái duỗi chân như thể đây là nhà chính tôi. 

Dư Nhã bị tôi đẩy loạng choạng, chứng kiến hành động tự nhiên trôi chảy của tôi, cô ta tức tối cười cười, mãi đến lúc lấy lại phong thái làm chủ nhà mới lôi Dương Phong lại, ra vẻ đáng thương lên tiếng chất vấn:

"Tại sao mọi người lại đặt nó trong nhà của chúng tôi, và nếu ai đó làm vỡ nó một hoặc hai cái, dù táng gia bại sản cũng đền không nổi?"

Cô ta che miệng cười khúc khích, diễn rất đạt, đáng tiếc trên sân khấu tổng cộng chỉ có ba người, nụ cười trên môi cô ta bỗng cứng đờ tại chỗ. 

Tôi khẽ chế giễu, ánh mắt mang theo vẻ coi khinh và miệt thị: 

"Đúng vậy, làm hư cũng đền không nổi, vậy nên các người mau cút đi." 

Biểu cảm của Dư Nhã lập tức biến đổi, cô ta trừng mắt tức giận: 

"Cô nói vớ vẩn gì vậy?! Đây là nhà của tôi, chúng tôi không hoan nghênh cô, cút đi!"

 Tôi mỉm cười, sửa lời cho cô ta: 

 "Cô không biết à? Đây là nhà của Tiêu Cần, chỉ cho tên Dương Phong kia ở nhờ tạm thời, giờ tôi đã đính hôn với Tiêu Cần, đương nhiên là thành của tôi rồi. .”

Tôi lấy từ trong túi xách ra một chùm chìa khóa, lắc lư trước mặt cô ta: 

"Là tôi không thích nơi này lắm, huống chi đã bị cô ở qua, mẹ Tiêu Cần hiểu ý, nói sẽ cho tôi biệt thự khác. " 」

Trái tim Dư Nhã rối loạn, cô ta nhìn Dương Phong, anh ta không dám nói gì, Dư Nhã siết chặt nắm đấm, linh cảm xấu trong lòng tràn ngập, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh như không.

"Nhà Tiêu Cần chỉ là có chút tiền thôi, cô dựa vào đâu mà mua được cả biệt thự thế? Cô nghĩ cô lừa gạt ai đấy? !"

Tôi nhìn cô ta với vẻ đầy thương cảm: 

"Cô vẫn không hiểu sao? Đây là cô muốn chơi trò chơi Thử thách tình yêu đấy. Chỉ là người bị kiểm tra lại chính là cô, tôi muốn kiểm tra nhân phẩm của cô, Tiêu Cần muốn kiểm tra sự chân thành của cô, nhưng đáng tiếc, cô lại không vượt qua. “

Đôi mắt Dư Nhã mở to kinh hãi như vừa nhìn thấy ma, cô ta cố gắng kiềm chế cơn tức giận, đến khi bị đuổi ra khỏi biệt thự mới hoảng loạn kêu lên.

Tôi đứng trước cổng, ánh hoàng hôn hắt trên lưng, giọng trầm nặng vang lên trong không khí:

"Thật ra phải cảm ơn cô đã đưa cho tôi chút Phú Qúy, tôi liền không khách khí thu nhận.... Và còn có—"

Tôi khinh miệt nhìn xuống:  

"Cô nóng lòng kết hôn với Dương Phong đến mức không kịp đợi đến lúc trò chơi kết thúc, cô có biết anh ta là ai không?"

Tôi nheo mắt nhìn Dương Phong đang ôm lấy Dư Nhã, điên cuồng cười lớn:

- Nhặt được hàng nhái loại A làm bảo bối, chúc mừng nha.

6

Dư Nhã muốn lấy Tiêu Cần làm nơi ẩn dật, ý tưởng của cô ta rất tốt, nhưng cô ta nghĩ quá đẹp.

Tính cách của Tiêu Cần quả thật yếu đuối và nhu nhược, thế nhưng mẹ của Tiêu Cần lại không phải loại người dễ bị qua mặt. 

Bà mạnh mẽ, sắc sảo và thông minh, không thể dễ dàng để một người đàn bà trơ trẽn như Dư Nhã yêu con trai mình.

Trước khi Tiêu Cần lên đại học, bà đã nhiều lần dặn Tiêu Cần không tiết lộ bất kì tin tức nào về hoàn cảnh gia thế. 

Dư Nhã nào biết được, con đường vô ta vừa đi qua ngược lại thế mà là môt Thái tử gia thực sự.

Đáng tiếc là trước khi mẹ Tiêu kịp biết thì Tiêu Cần đã lạc vào bẫy rồi.

Đến khi họ tìm đến tôi, hai người phụ nữ đã hoàn thành xong một màn song kiếm hợp bích trên cả tuyệt vời. 

Dương Phong thực chất chẳng phải thế hệ giàu thứ hai gì hết, chỉ là một tên lưu manh thất nghiệp. 

Nhưng mẹ Tiêu Cần lại nhìn trúng với cái vẻ diễn xuất tốt của hắn, liền đóng giả bao bọc hắn ta. 

Còn tôi đã nhìn ra bộ mặt thật tiểu nhân của Dư Nhã, tôi dùng chính sự đố kị của cô ta để đưa Dương Phong vào tầm ngắm của cô ta…

Và thế là trò chơi bắt đầu. 

Dư Nhã đúng thật là vội vàng nhảy xuống hố, tự tay lột mặt nạ của mình, đem Tiêu Cần đá phăng đi, khiến cho trái tim của Tiêu Cần c//hế//t lặng.

Tôi xé mặt nạ Dư Nhã, cũng được một phen hả hê.

Mọi người đều vui vẻ.

Ngoại trừ “cô em gái tốt” Dư Nhã của tôi.

Thì đã sao nào? Ai quan tâm đâu?

7

Tôi quyết định gặp lại Dư Nhã thêm một lần nữa 

Vào lúc 2h sáng mí mắt còn đang díp lại thì tôi nhận được cuộc gọi của Dư Nhã, giọng nói thô lỗ của cô ta từ đầu dây điện thoại truyền vào, tức tối uất hận đanh đá sắc bén xuyên thẳng vào :

"Trình Niệm, mày... mày..." 

Tôi không có hứng thú giữa đêm không ngủ còn nghe người khác chửi tôi, nói thẳng: 

"Đừng nói là tôi không cho cô cơ hội, một phút " 

Dư Nhã đột ngột ngừng chửi, vừa thở hổn hển vừa kìm nén sự gào thét tột độ, lộ ra nụ cười giả lả bất đắc dĩ:

 "Tôi cho cô biết, tôi biết, tôi biết bí mật của cô" 

Cơn phấn khích của cô ta qua đầu dây bên kia truyền tới tai tôi: 

 "Nếu cô không muốn Tiêu Cần biết bộ mặt độc ác của mình, thì đi ra ngoài gặp tôi, tám giờ tối mai ở quán cà phê trước cổng trường" 

Cô ta lại hung dữ cảnh cáo: 

"Nếu cô không dám đến, tôi nhất định sẽ vạch trần cô! Để xem Tiêu Cần vẫn sẽ hay không muốn cái loại tiện nhân như cô!" 

Tôi cứ thế cúp điện thoại, trong bóng tối, vô thức đăm chiêu, bỗng một nụ cười đầy hàm ý .

Cuối cùng cũng tới lúc 

 

Quả đúng là—Tôi đợi đã quá lâu rồi.

Tôi tỉ mỉ trang điểm, khoác lên bộ “chiến bào” tôi chuẩn bị từ lâu, trước lúc ra ngoài, lại tùy tiện khoác thêm một chiếc áo gió dài nữa. 

Dư Nhã đã ngồi chờ trước cửa sổ, trên mặt lộ vẻ tiều tụy, thậm chí nơi khóe mắt mờ mờ còn hằn vài nếp nhăn nho nhỏ, sự tươi tắn của tôi và sự mệt mỏi của cô ta tạo thành sự đối lập mãnh liệt, ngọn lửa ghen ghét trong lòng cô ta có lẽ sắp sửa bùng lên mất rồi. 

Hôm nay quán cà phê vắng hơn thường lệ, chỉ có mỗi chúng tôi là khách, tôi gọi cà phê đen, vừa ngồi xuống, câu mở màn đã là một nhát d.a.o thẳng tắp đ.â.m vào tim Dư Nhã: 

"Cô già đi nhiều quá đấy". 

Dư Nhã nắm chặt tay, cố kìm nén xúc động xông lên tạt nước vào mặt tôi, trong mắt cô ta tràn đầy sự căm hận, nghiến răng nghiến lợi: 

"Đều do cô ban tặng" 

Tôi nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên nói: 

"Không có gì". 

Dư Nhã nghẹn họng nhìn tôi, đột nhiên nói: 

"Trình Niệm, lòng dạ cô quả nhiên ác độc". 

Đến đoạn vào vấn đề chính rồi, tôi nhếch cằm lên, ngạo nghễ gật đầu, ra hiệu cho cô ta nói tiếp. 

"Cái gì trò chơi thử tình yêu? Bạn trai ấy, tất cả đều giả cả" 

Dư Nhã nghiến răng nghiến lợi, 

Dương Phong là một tên cờ b.ạ.c khốn nạn, nợ nần chồng chất, sau khi kết hôn muốn thoát thân rất khó. 

Dư Nhã bị tên vô lại này quấn lấy, mấy năm nay cô ta đã tiêu sạch cả gia sản trong nhà, quẫn bách cùng đường, nhưng lại nghe “bạn trai cũ” của tôi nói ra chân tướng kinh người.

Dư Nhã không ngờ tôi - cô bạn thân với mình lại thâm độc như vậy. 

“Mỗi người thu 5 vạn, cô giúp bọn họ tiếp cận theo đuổi tôi, từ đầu tới cuối dễ dàng từ trên người tôi thu lợi kiếm lời 20 vạn, cô cũng thật tàn nhẫn. “

Cô ta nói xong, khóe miệng run rẩy, biết mình bị chơi như con rối, lại còn bị trêu đùa, sao mà không hận cho được. 

Tôi buông cốc, tay chống cằm, mỉm cười: 

"Cô đúng là ngu ngốc thật, giờ tôi mới nhìn ra". 

Tôi nghĩ cô ta không ngờ đến, “Hung thủ” như tôi lại có thể điềm tĩnh được vậy, tựa như một quyền đánh hụt, không có lực, sắc mặt cô ta thay đổi, há miệng, nhưng không nói nên lời. 

Thấy thế sao mà tôi lại không vui nổi, thế nên tôi lại tiện tay đ.â.m một đao nữa, nụ cười càng sâu. 

"Tôi hiểu rõ sự đố kị của cô, tôi chỉ cần biểu lộ một chút hạnh phúc trước mặt cô thôi, cô đã không kìm được mà sáp tới, muốn kéo tôi xuống vũng bùn. 

Cho nên tôi bảo những người đàn ông kia rằng, chỉ cần diễn trò với tôi, cô sẽ tự mình lao vào lòng họ, cô cũng không làm tôi thất vọng". 

"Tôi đã hủy hoại danh tiếng của cô, phá hủy ý chí của cô, nhưng như thế vẫn chưa đủ". 

"Vì thế tôi đặc biệt chuẩn bị Dương Phong cho cô, hắn chỉ thích cờ bạc, nhân phẩm lại chẳng ra gì, cô và hắn quả là trời sinh một đôi, cô không nương tay đá thẳng Tiêu Cần, đây nhất định là chuyện tốt cô làm được rồi”. 

Nhưng mà chỉ vậy thôi thì sao mà thành toàn được nửa đời sau này của Dư Nhã, để cô ta nếm trải từng đó thôi là chưa đủ. 

"Cô nói xem, tại sao ngay từ đầu đến cuối tôi lại khốn nạn như vậy chứ". 

Dư Nhã nghe những lời ấy, tức giận đến mức suýt ngất xỉu, nhưng tôi thấy cô ta đang siết chặt điện thoại di động, di động hiện đang gọi đến, người gọi là vị hôn phu hiện tại của tôi – Tiêu Cần. 

Tôi đoán cô ta hẳn không nhịn được mà cười đắc ý lắm, cho rằng đã nắm chắc tôi rồi, không sao, cứ cười đi, đến phần hấp dẫn đây. 

Tôi cười tươi hơn, ra vẻ choáng váng, đột nhiên hỏi cô ta: 

"Cô cao hứng không?". 

Dư Nhã giật mình, cường điệu khoa trương không có phản ứng gì: 

"Cái gì, cái gì?". 

Tôi lấy một tấm ảnh ra từ trong túi, đẩy đến trước mặt cô ta, ngước mắt nhìn cô ta: 

"Cao hứng hơn nữa, xem này". 

Dư Nhã cúi đầu xuống xem, đôi đồng tử kịch liệt co lại ngay khi nhìn thấy bức ảnh, cô ta ngẩng đầu lên nhìn tôi,cả kinh như bị oan hồn lấy mạng, thở gấp, toát mồ hôi lạnh. 

Tôi đã cởi áo gió, để lộ bộ váy thủy thủ Lolita bên trong, giống hệt với thiếu nữ trong tấm ảnh. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tro-choi-thu-thach-tinh-yeu/chuong-2.html.]

Ý thức của Dư Nhã vẫn chưa hoàn toàn trở lại, tay cô ta cũng đã cúp điện thoại rồi.

8

Ban đầu tôi không tên là Trịnh Niệm, tôi họ Hồ và có một em gái sinh đôi tên là Hồ Quách. 

Trái ngược hẳn với tính cách hoạt bát, vui vẻ của tôi, tính cách của Hồ Quách sống nội tâm và ít nói.

Hai chị em chúng tôi tuy có tính cách trái ngược nhưng luôn rất hòa hợp.

Sau kỳ thi tuyển sinh cấp ba, tôi học tại trường trung học số 1 gần nhà còn Hồ Quách được một trường trung học khác ở trung tâm thành phố nhận vào học trong chế độ bán trú.

Vào một ngày của học kỳ II năm lớp 10, Hồ Quách đã nhảy từ tầng lầu thứ mười của tòa nhà học, héo úa như chiếc lá khô trong tiết thu năm đó.

Tôi đã cùng bố mẹ đến trường để yêu cầu giải thích, và đó cũng là lúc tôi biết em gái nhu thuận hiểu chuyện của tôi đã phải hứng chịu sự bắt nạt vô cùng tận trong suốt thời gian học tại ngôi trường này.

Vì vết sẹo bỏng lớn trên cổ, em đã trở thành “quái vật” để người ta chê cười và nhạo báng.

Cuối cùng, em đã chọn cách kết thúc cuộc đời mình trong mặc cảm tự ti.

“Bắt nạt học đường”, tưởng chừng chỉ là cụm từ bốn chữ rùng rợn, nhẹ bâng đến nỗi rơi xuống thì tan biến nhưng lại cứa nát cả một trái tim khao khát được sống. 

Như thể có ai đã đ.â.m một nhát d.a.o vào tim tôi vậy, m.á.u chảy ròng ròng, để lại một vết thương thối rữa, nhức nhối từng ngày.

Nhà trường đã không thể đưa ra bất cứ lời giải thích nào, vì kẻ bắt nạt chưa đủ 16 tuổi. 

Và cuối cùng, đó chỉ là một bản án treo, chẳng thể thay đổi được điều gì.

Bố mẹ từ chối thừa nhận sự thật, đổ lỗi cho nhau, trách móc bên kia đã không quan tâm đến con mình. 

Gia đình liên tục cãi vã, nhưng họ vẫn cố sống trong một ngôi mộ không tên.

Tôi đã đổi sang họ của mẹ, ngang bướng thêm cho mình cái tên chỉ đọc được duy nhất một âm, và trở nên trầm tính, sống nội tâm hơn. 

Như thể tôi muốn sống nốt phần đời của em gái mình.

mọi thứ tưởng như đã đi vào quỹ đạo, cuộc sống dần trở lại quỹ đạo bình yên và tôi cùng mẹ đã ly hôn rời khỏi mảnh đất buồn đau ấy.

Không ai biết, trước khi rời đi, tôi đã một mình tìm đến trường trung học số 1 trong thành phố và khắc một cái tên vào trong tim…

Dư Nhã.

9.

Dư Nhã ngồi đối diện tôi, hoảng loạn, mồ hôi lạnh tuôn như mưa, cô ta run rẩy.

Tôi nói từng từ một, rất chậm, nhưng dường như đã châm thêm ngọn lửa trong im lặng, ngọn lửa bùng cháy, như sắp thiêu rụi cô ta thành tro.

"Làm việc trái với lương tâm, giả mù sa mưa nói câu 『 Thật xin lỗi 』 rơi vài giọt nước, có phải là liền có thể một lần nữa làm người, như chưa có gì xảy ra sao??"

Giọng tôi lạnh lùng, tét lạnh tới thấu xương 

"Không cảm thấy thủ đoạn đối phó của tôi với cô rất quen thuộc sao? Ngay từ đầu, cô đã làm gì em gái tôi thế? Để tôi giúp cô nhớ lại nào?"

Răng Dư Nhã nghiến chặt, cô ta đột nhiên liếc trái liếc phải như sợ hãi, thấy quán cà phê vắng, cô ta siết nắm tay, ngồi xuống.

Khi nhìn lại tôi, cô ta đã mất đi sự tự tin như lúc ban đầu, như đang giẫm trên sợi dây thép căng ngang không trung, và mạnh miệng nói: 

"Tôi, tôi không biết cô đang nói gì.?!"

Nói xong, cô ta hoảng hốt đứng lên định bỏ đi, không đạt được mục đích đến đây, cô ta không dám nhìn mặt tôi, nhưng tay phải đã bị tôi kéo lại, và cô ta ngã nhào ngồi xuống tại chỗ một cách xấu hổ. 

Cô ta đột nhiên hét lớn:: "Cô đang làm gì vậy?!"

Tôi gần như bóp nát xương cổ tay của cô, cố kìm nén cơn thịnh nộ của mình: , 

"Tôi để cô đi à?!" 

Tôi cười chế giễu cô ta, thốt ra điều cấm kỵ 

"Đứa con của nhân tình quả thực là cùng huyết thống, một thứ ác độc ti tiện bẩn thỉu. 」

Dư Nhã như bị đạp trúng tim đen, điên cuồng giãy giụa, đó là nỗi tự ti sâu thẳm nhất mà cô ta chưa bao giờ nói với bất kỳ ai, nhưng tôi đã dùng một câu để phơi bày, lôi ra tất cả những điều nhơ nhớp không thể chịu đựng dưới ánh mặt trời.

Cô ta là con gái của một tình nhân, Mẹ cô là kẻ thứ ba leo lên giường những người đàn ông giàu có, ngay cả cha cô là ai cô cũng không biết. 

Lần đầu tiên Dư Nhã gặp Hồ Qúach là khi bố mẹ tôi đưa nó đến học, ngây thơ đơn thuần, tính cách nhu thuận,là bị yêu thương và chiều chuộng từ gia đình.

Mặc dù trên cổ có vết sẹo xấu xí, giọng nói khàn đặc nhuốm đầy gai góc, nhưng Dư Nhã vẫn không che giấu được sự ghen ghét đố kỵ lúc bấy giờ. 

Cái ác vô cớ này nhanh chóng được phóng đại, Dư Nhã rất giỏi thành lập băng đảng, cô ta lập Hồ Quách và cô lập cô bé, cô ta không cần đích thân ra tay, những kẻ tung hô, ngưỡng mộ cô ta đã làm thay điều đó.

Xé sách giáo khoa và bài tập về nhà, châm biếm, thư đe dọa và cố tình nhốt Hồ Quách trong lớp học… Càng ngày càng nhiều, không thể đếm xuể.

Nghĩ đến đây, tim tôi quặn thắt, tôi túm chặt tóc Dư Nhã để cô ta phải nhìn thấy lửa giận trong mắt tôi.

"Cô gọi nó là 'quái vật xấu xí' và 'quái dị', vậy cô có biết vết bỏng trên cổ cô ấy là vì cứu tôi không, lúc đó ngay cả thịt trên lưng và cổ họng nó cũng sắp bị bỏng đến nơi rồi, con bé còn an ủi tôi: Không đau Không đau.  」

Tôi nghẹn ngào, em gái tôi, ngoan ngoãn như vậy, nhưng lại mãi mãi dừng ở tuổi 16.

Tôi chưa kịp tiết kiệm đủ tiền để đưa nó đi thẩm mỹ lại dung nhan, càng không có thời gian để đi mua sắm sửa soạn cho nó đến thật xinh đẹp, lộng lẫy đi dạo phố, tựa như gió thôi qua,  để lại cho thế nhân một hình ảnh nhơ nhuốc lếch thếch

“Mọi người đều nói với nó rằng nó không có lòng tự trọng và không yêu bản thân, con bé bị bắt nạt, nó thậm chí không dám phản bác những lời lẽ sai trái, vậy mà trong nhật ký của mình, con bé lại gào thét từng trang từng trang cầu cứu!”

Tôi tát một cái thật mạnh, Dư Nhã giấu gương mặt sưng đỏ lại, khóc nấc lên, chỉ biết lắc đầu liên tục

Kể cả khi Hồ Qúach đến nhờ cô chủ nhiệm can thiệp, thì cũng chỉ vô ích, mọi người sẽ tỏ ra vô cùng hối lỗi, nhưng sau khi quay người thì mọi chuyện lại còn tệ hơn nữa, giống như một vòng luẩn quẩn, thế nên sau vài lần, Hồ Qúach đã từ bỏ việc nhờ nhà trường giúp đỡ

Lời qua tiếng lại tưởng chừng chẳng đáng gì, nhưng những vết thương thì ngày một chồng chất

Sự im lặng của Hồ Qúach càng làm Dư Nhã được đà trở nên tàn độc hơn

Hôm đó, Hồ Quách đang cùng chàng trai mà cô thầm thích thảo luận về chuyện học tập thì bị cô ta chen ngang vào, cảnh tượng đó giống như một chiếc kim, khiến trái tim vốn đã đầy những tổn thương của Dư Nhã thêm phần chua chát

Có lẽ ngay cả bản thân Dư Nhã cũng biết, cô ta chẳng thích chàng trai đó mấy, nhưng cô ta lại tìm cho được một lý do hoàn hảo cho chính bản thân mình.

Xem đi, tất cả đều do cô khiến anh ta phải giao du với một đứa “quái vật” như cô, là cô xứng đáng.

Dư Nhã lấy cớ là một nam sinh nhờ gọi Hồ Quách ra chỗ sân chơi, bản tính Hồ Quách lại tốt bụng, không nỡ từ chối, bước ra thì nhận ra đó là một cái bẫy đang chờ mình.

Dư Nhã thuê người xé toạc quần áo cô bé rồi chụp hàng chồng ảnh khỏa thân “nghiệp dư” của Hồ Quách.

Hồ Quách vốn sống trong tòa tháp bao bọc do chính cha mẹ cô xây nên, cô chưa từng nghĩ rằng trên đời này lại có những con người có thể tàn nhẫn và trắng trợn như vậy, và kể từ ngày hôm đó, cô chính thức bước xuống địa ngục

Dư Nhã dùng những bức ảnh khỏa thân đó để uy h.i.ế.p Hồ Quách, biến cô bé thành một món hàng buôn bán, mọi hành động hôn hít vuốt ve của đều trở thành tiền, từng đồng tiền chui vào túi Dư Nhã , để cô ta nếm ngon ngọt nhiều lần, không thể vãn hồi.

Tôi ngẩng cao đầu , kết thúc ký ức không vui, để những giọt nước mắt khó chịu tuôn rơi, để sự căm ghét cuồn cuộn trào ra.

“Thủ đoạn này quen thuộc không? cô thậm chí còn không nhớ nổi à? Cô nghĩ rằng những 'người yêu' cô đã từng 'chinh phục' đều là những con ch.ó ngoan của cô từng 'chạy theo' như thế sao? Cô ban đầu không thèm để mắt tới họ, sau này lại tự nguyện như một con chó, cảm giác thế nào?!"

Dư Nhã thở hồng hộc, nôn khan liên tục, cảm thấy vô cùng nhục nhã, chật vật không chịu nổi.

Tôi bóp cằm cô ta, thì thầm bên tai như ma quỷ thì thầm: 

「 Dương Phong thích chơi bời như vậy, cô không nghĩ trên người anh ta mang bệnh sao? Đây là người mà tôi bị bệnh AID//S mà tôi đặc biệt tìm cho cô đấy 」

Đôi mắt Dư Nhã như muốn lồi cả ra ngoài, cuối cùng thì cô ta cũng phát ra tiếng thét tuyệt vọng, phòng tuyến tâm lý bị lời này đánh sập, đột nhiên đẩy tôi ra, vừa khóc vừa gào thét, giống như một kẻ điên

“Tôi đã làm gì, tôi đã làm gì, chẳng phải cô ta vô dụng hay sao? Tôi có đòi hỏi cô ta làm gì đâu, chẳng phải chỉ là đụng chạm vài cái, sờ sờ vài cái thôi hay sao?”

Có lẽ cô ta còn tưởng rằng mình đã ngủ với Dương Phong nhiều như vậy, liền nôn thốc nôn tháo, 

“Vì ột chút chuyện nhỏ đã c//hế//t! Cô ta muốn c//hế//t tại sao không c//hế//t xa một chút! Tại sao lại muốn c//hế//t ở trước mặt tôi chứ?!" 

Rồi cô ta khóc nấc lên, rơi vào cơn ác mộng mà chính cô ta là người đứng cạnh khi Hồ Quách trong bộ đồng phục thủy thủ lolita nhảy lầu tự vẫn.

Máu vẫn còn loang lổ, tủy não vẫn còn trào ra, đêm đó cô ta sốt cao đến c//hế//t đi sống lại nghỉ học mất nữa năm, trọn vẹn nghỉ học nửa năm mới một lần nữa đi học.

Nhưng cũng không ai định được tội của Dư Nhã, cô ta bất quá mới chỉ 16 tuổi, một câu"không hiểu chuyện" Liền coi như xong.

Lúc trở lại lần nữa cô ta như biến thành một người khác, trở thành một học sinh ngoan ngoãn học hành chăm chỉ được thầy cô khen ngợi hết lời, trở thành học sinh ưu tú thành tích tốt.

Nhưng còn ai nhớ hình ảnh cô gái nhỏ nhắn dịu dàng mỉm cười đó nữa.

Có vẻ như ai cũng đã quên.

Vì vậy, tôi không thể quên.

Tôi về lại trường Trung học số 1 thành phố trước kỳ thi tuyển sinh đại học, nộp hồ sơ vào đúng trường Dư Nhã học.

Bốn năm thời gian, liền vì muốn để cô ta nợ m.á.u trả bằng máu.

10

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta gào thét, c//hế//t cũng không hối cải kêu to, ánh mắt sắc như dao 

Đáng ra từ đầu tôi không nên kỳ vọng bất cứ điều gì ở con người này, 

Trái tim Dư Nhã đen tối như mực, căn bản cũng không cảm thấy mình làm sai, coi như mở ra chân tướng, chọc thủng sự giả tạo của cô ta thì cô ta vẫn không thể chờ nổi một lời xin lỗi lẽ ra phải được nói ra từ 6 năm trước 

Tôi nhắm mắt lại, rũ sạch sự yếu đuối cuối cùng còn sót lại trong lòng, bỗng bật cười, cắt ngang sự điên cuồng của cô ta 

“Tôi lừa cô, Dương Phong không bị bệnh “ 

“Tiêu Cần không phải chồng sắp cưới của tôi, anh ấy chỉ là diễn cho cô xem”

Tiếng khóc rống của Dư Nhã đột ngột dừng lại, khuôn mặt chỉ còn vẻ dữ tợn, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, nỗi bất an lớn trào lên trong lòng cô ta 

Tôi nắm chặt cánh tay cô ta, bóp chặt khuôn mặt, rồi đẩy cô ta đến bên chậu hoa cạnh đó, đôi mắt sắc lạnh của Dư Nhã nhìn thấy ánh đèn đỏ đang nhấp nháy trên chậu hoa, cô ta bỗng hiểu ra điều gì đó, cố sức che mặt 

Thật đáng tiếc là vì dùng quá nhiều sức nên tôi gần như bóp mặt cô ta tím tái, cô ta không tài nào thoát khỏi sự trói buộc của tôi 

“Tôi đã đặt năm máy ảnh siêu nhỏ ở khắp các góc trong quán cafe, và cuộc đối thoại của chúng ta đã được phát trực tiếp lên mạng “

Tôi cười tươi : 

“Tất cả số tiền tôi kiếm được từ cô, tôi đã đổ hết vào mạng internet, chỉ để đổi lấy hotsearch ngày hôm nay. Đến, để mọi người tỉ mỉ, nhớ rõ về khuôn mặt của cô” 

Nước mắt Dư Nhã rơi như mưa, điên cuồng lắc đầu, giọng nói của tôi dường như truyền từ trên trời xuống, khiến cô ta rơi vào trạng thái mơ hồ 

“Từ giờ phút này trở đi, cuộc sống của cô sẽ luôn gắn liền với những lời chửi bới, khinh rẻ, cuộc hôn nhân của cô sẽ chìm ngập trong sự thối nát cờ b.ạ.c như Dương Phong, và từng khoảnh khắc tồn tại của cô đều chỉ là sự đày đọa “

Tôi buông cô ta ra, Dư Nhã bất lực ngã quỵ trên sàn, cô ta sợ tôi, cô ta chỉ muốn chạy trốn mãi mãi, đến một nơi không ai nhìn thấy cô ta 

Cô ta run rẩy mò túi xách, chống tay vào bàn rồi vội vàng lao ra ngoài, ngay khi cô ta đẩy cửa quán café thì Dương Phong đã xông ra từ bên cạnh, túm lấy cô ta rồi kéo đi 

Tôi lắng nghe những tiếng thét chói tai xa dần, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm 

Tôi đã mệt rồi, và sự mệt mỏi của chiến tranh tâm lý còn kinh khủng hơn chiến đấu thực sự 

Từ việc lợi dụng Tiêu Cần để khơi dậy sự không cam lòng trong Dư Nhã, rồi cuộc gọi điện thoại khiến cô ta buông lỏng cảnh giác, đến sự kích thích tinh thần từ bộ đồ thủy thủ và bộ ảnh, 

Cuối cùng đánh sập phòng tuyến ý chí của cô ta bằng câu: “Dương Phong bị bệnh”, tiết tấu của mọi cuộc trò chuyện đều do tôi kiểm soát 

Những căng thẳng cuối cùng đã khiến Dư Nhã quên mất sự cảnh giác, và trước ống kính, cô ta đã hoàn toàn thừa nhận tội ác của mình 

Tôi cười, đây là nụ cười thoải mái nhất trong 6 năm qua, như thể một vết thương năm xưa đã bị vỡ mủ và giờ đang dần lành lại 

Tôi mỉm cười nhìn những giọt nước mắt rơi vào tách cafe đen đã nguội, rồi cầm nó lên uống cạn 

Vừa đắng lại vừa ngọt.

[HOÀN ]

Loading...