Trò chơi tử thần trong biệt thự - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-07-27 22:51:24
Lượt xem: 34
Khi tôi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Chu Tuấn Huy bên cạnh vẫn ngủ say không biết trời đất gì.
“Tuấn Huy, mau dậy thôi!”
Tôi cười thật nhẹ nhàng nhưng lực trên tay thì không hề giảm. Một bên nhẹ giọng kêu hắn dậy, một bên không ngừng dùng móng tay cấu mạnh vào bên trong đùi của hắn.
Chu Tuấn Huy cau mày, khó khăn mà mở mắt ra.
“Anh uống nhiều quá rồi, em gọi mãi mà cũng không chịu dậy.”
Chu Tuấn Huy giơ tay xoa trán, hai mắt lờ đờ hỏi:
“Anh vẫn ổn mà. Nhưng tại sao anh lại đau đầu và choáng váng như vậy chứ?”
Tôi ở bên cạnh cười cười. Đương nhiên rồi, tôi đã cho hắn dùng lượng thuốc nhiều đến nỗi có thể biến thành lợn luôn.
“Chị Tiểu Nhã cũng chưa có dậy đâu. Chúng ta sang đó gọi họ dậy thôi.”
Tôi đã mở khóa cửa từ sớm.
Tôi đứng phía sau Chu Tuấn Huy, hai tay khoanh trước ngực, không nói một lời.
Hắn cực kỳ không kiên nhẫn mà gõ cửa đến lần thứ tư. Cuối cùng Hà Tiểu Nhã cũng đi ra mở cửa.
Chỉ thấy trên người cô ta mặc một chiếc áo tắm dài, tóc tai vẫn còn rối, đôi mắt lờ đờ trông thật vô hồn.
Chu Tuấn Huy muốn nói lại thôi.
Tôi vui mừng mà nói:
“Chị Tiểu Nhã còn ngủ hay sao? Mau dậy để đi chơi thôi!”
Hà Tiểu Nhã trốn một nửa người sau cánh cửa, bàn tay nắm chặt.
“Anh ấy vẫn còn đang ngủ, mọi người xuống dưới đợi chút đi.”
Tôi đẩy đẩy Chu Tuấn Huy, giả vờ chuẩn bị đi:
“Vậy chị nhanh lên nha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tro-choi-tu-than-trong-biet-thu/chuong-5.html.]
Hà Tiểu Nhã nhìn vẻ mặt tươi cười của tôi, trong lòng buông bỏ sự phòng bị.
Trong lòng tôi thầm cười trộm, ngay lúc cô ta thả lỏng cảnh giác mà đẩy cửa đi vào.
“Anh Giả Việt đúng là một con lợn lười, nắng đều chiếu đến m.ô.n.g rồi còn chưa dậy sao?”
“Đồng Đồng!”
Hà Tiểu Nhã hốt hoảng kêu lên, giơ tay ra muốn giữ tôi lại.
Nhưng đã chậm mất một bước.
Tình hình trong phòng, tôi cũng đã hiểu rõ.
Giờ phút này Giả Việt còn đang ngủ ở trên giường, để trần nửa người trên, chỉ có chỗ nhạy cảm là được đắp chăn che lại. Chiếc giường lớn gần hai mét là một mảnh hỗn loạn. Đệm chăn ngang dọc khắp nơi, gối vứt bừa ở khắp chốn, mọi thứ đều sót lại sự ướt át, ngay cả món đồ trang trí bằng gỗ để ở bàn cạnh giường ngủ cũng đã chạy đến trên giường.
Thiết Mộc Lan
Tất cả sự ngại ngùng của tôi gần như hiện hết trên mặt:
“Chị Tiểu Nhã với anh Giả Việt đúng là tiểu biệt thắng tân hôn nha.”
Theo sau tôi là Chu Tuấn Huy đang thẫn thờ nhìn khắp căn phòng, khuôn mặt không thể tin được mà nhìn Hà Tiểu Nhã.
Hà Tiểu Nhã gấp gáp kìm nén những lo sợ trong lòng, đành cười gượng:
“Đồng Đồng à, em đang nói cái gì thế? Giả Việt chẳng qua là uống say quá, nghĩ mình là khỉ nên mới ở trên giường biểu diễn xiếc cho chị xem mà thôi.”
Tôi che miệng cười trộm:
“Haizz, hai người là người yêu, cần gì phải ngại ngùng như thế chứ? Em với Tuấn Huy cũng không phải là người ngoài! Đúng không Tuấn Huy?”
Chu Tuấn Huy hít một hơi thật sâu, khuôn mặt đen như đ.í.t nồi đi ra khỏi phòng.
Tôi giả vờ như không nhận ra sự tức giận của hắn, vô tư mà nói với Hà Tiểu Nhã:
“Chị Tiểu Nhã, bọn em ở dưới tầng đợi chị nhé!”
Khuôn mặt Hà Tiểu Nhã lúc này còn khó coi hơn cả ăn c*t.