TRỞ LẠI NĂM THÁNG BỐ TÔI LÀ HỌC SINH GIỎI - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-06-29 17:41:59
Lượt xem: 1,842
3,
Bố tôi rất yêu tôi.
Mãi đến khi ông mất rồi, tôi mới hiểu ra điều đó.
Ông là một người mù, nhưng vẫn luôn cố gắng chăm sóc tôi một cách chu toàn.
Những bài toán khó mà tôi không thể giải, ông luôn giúp tôi giải quyết một cách dễ dàng.
Vì vậy, tôi trở thành một học sinh được cả thầy cô và bạn bè yêu mến.
Tình yêu của ông lặng lẽ như dòng sông dưới ánh trăng, bù đắp cho cuộc đời khô cạn của tôi.
Tôi muốn báo hiếu, nhưng lại không còn cơ hội nữa.
Cho đến khi tôi trở lại năm ông mười tám tuổi.
Thời điểm mà tất cả bi kịch chưa từng xảy ra.
4
Nước mắt ngắn nước mắt dài tỉnh dậy, vừa mở mắt ra, tôi nhìn thấy bà nội.
Mẹ tôi thất bại, không thể làm mù mắt bố tôi, cũng không thể sắp xếp t a i n ạ n xe cộ để đ â m c h ế t bà nội.
Sau khi tôi ngất đi, bà nội đã đưa tôi về nhà.
Bố tôi thi xong cũng quay về nhà.
Vừa thấy tôi, ông lập tức nói cảm ơn, nếu không có tôi, ông đã bị mẹ tôi làm mù mắt, không thể tham gia kỳ thi được.
Sau đó, ông hỏi tôi: "Bạn học, sao cậu biết Nhiếp Tán muốn hại tôi?"
"Còn nữa." Tai ông đỏ ửng lên, đôi mắt đào hoa càng thêm mờ mịt, "Sao cậu lại gọi tôi là bố?"
Tôi nhìn ông không chớp mắt.
Thiếu niên nhiệt huyết và sống động trước mắt này khác hẳn so với người bố trầm mặc ít nói trong trí nhớ của tôi.
Nhưng mà, dù bố có như thế nào, tôi cũng rất yêu ông.
Nhưng bây giờ tôi không thể làm con gái của ông nữa.
Sau này, tôi không thể xuất hiện trong cuộc đời của ông, tôi không nên nói thật.
Vì vậy, tôi cố tìm ra một lý do hợp lý, "Cậu trông rất giống bố tôi, nhưng bố tôi đã bị nhà họ Nhiếp hại c h ế t rồi."
"Bố của Nhiếp Tán hại c h ế t bố tôi, tôi không muốn Nhiếp Tán làm hại cậu nữa."
"Tôi rất nhớ bố, tôi có thể tiếp tục gọi cậu là bố không?"
Lúc đầu hai tai bố tôi chỉ hơi ửng đỏ, bây giờ thì cả mặt đều đỏ lên rồi.
Ông chưa có nhiều kinh nghiệm sống, lại còn rất tốt bụng, nên ông lập tức đồng ý với yêu cầu của tôi.
"Nhiếp Tán và bố cô ta đã hủy hoại cuộc đời của không ít người."
Nhắc đến tên mẹ tôi, mặt bố tôi hiện lên sự ghê tởm.
Mẹ tôi là con của ông chủ mỏ than, gia đình giàu có quyền thế.
Vì vậy, càng ngày bà ta càng kiêu căng, hách dịch.
Bà ta thích cái gì, nhất định phải giành cho bằng được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tro-lai-nam-thang-bo-toi-la-hoc-sinh-gioi/chuong-2.html.]
Cuối cấp ba, bà chuyển đến trường của bố tôi, yêu bố tôi từ cái nhìn đầu tiên.
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Ngay hôm đó, bà trói bố tôi, bắt ông về nhà họ Nhiếp.
Bố tôi học rất giỏi, là người có hi vọng đỗ được vào Thanh Bắc nên hiệu trưởng rất xem trọng ông, nửa đêm, hiệu trưởng lén đến cứu bố tôi ra.
Bố tôi càng phản kháng, mẹ tôi càng thích hơn.
Mẹ tôi công khai nói với tất cả mọi người rằng nhất định sẽ chiếm được bố tôi.
Bố tôi cũng biết, ông muốn thoát khỏi mẹ tôi, vậy nên ông nhất định phải thi đỗ vào trường đại học tốt nhất.
Khi nghe bố nói hôm nay ông làm bài thi rất tốt, tôi lập tức nhắc nhở ông, "Bố, còn một buổi thi ngày mai nữa."
"Chắc chắn Nhiếp Tán sẽ ngăn cản bố cho mà xem."
"Đêm nay chắc chắn cô ta sẽ hành động."
5,
Không ngoài dự đoán của tôi.
Nửa đêm, mười hai giờ.
Nhiếp Tán leo vào sảnh nhà bố tôi.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, mắt trái của bà được băng bó bằng băng gạc, nhìn như một bóng ma đang đứng trước cửa.
Sau khi xé toạc đồng phục học sinh trên người, bà hét lên thảm thiết, "Có người không! Cứu tôi với! Giang Hoài c ư ỡ n g h i ế p tôi!"
Nhà bố tôi là chung cư, rất đông người.
Ánh đèn của các nhà hàng xóm dần sáng lên.
Bà Lý hàng xóm là người đầu tiên xông ra, nhìn thấy mẹ tôi quần áo xộc xệch, lại còn một hàng m á u chảy xuống từ dưới chân…
Mẹ tôi quỳ rạp xuống trước mặt bà Lý hàng xóm, “Bác gái, sáng nay em gái của Giang Hoài làm m ù mắt cháu, đã vậy còn vu oan giá họa cho cháu nữa.”
"Giang Hoài đ e d ọ a cháu, nói rằng nếu cháu không muốn ngồi t ù thì tối nay phải đến nhà anh ta."
"Cháu vừa đến thì anh ta đã đè cháu ra c ư ỡ n g h i ế p."
"Cháu đau quá, cảm giác đau đớn lan tỏa khắp người!"
Nói xong, mẹ tôi ngất đi trong vòng tay của bà Lý.
Chồng của bà Lý là c ả n h s á t.
Vậy nên bà ấy cũng tràn đầy tinh thần chính nghĩa.
Bà ấy mẹ tôi rồi nói với chú Lý đang từ xa chạy tới, "Lão Lý, mau đem thằng khốn Giang Hoài đó đến đồn đi!"
Mấy người hàng xóm nghe xong mấy lời mẹ tôi nói, ai cũng vừa tức giận vừa phẫn nộ.
"Giang Hoài đúng là một tên súc sinh đội lốt người, nhất định phải bắt thằng đó lại!"
“Hôm nay nó c ư ỡ n g h i ế p được một người, sau này chắc chắn có người thứ hai!”
“Lão Lý, mau đưa thằng này đến đồn đi, chúng ta nhất định phải lấy lại công bằng cho cô bé này!”
Đây là vụ án hình sự.
Tôi đứng bên trong, nhìn qua khe cửa, thấy mẹ tôi nằm trong vòng tay của bà Lý, khóe miệng nở nụ cười đắc ý.