TRỞ LẠI NĂM THÁNG BỐ TÔI LÀ HỌC SINH GIỎI - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-06-29 17:47:40
Lượt xem: 1,006
Kiếp trước, sau khi thị trưởng Cố q u a đ ờ i, Cố Dương đã cải trang thành kẻ lang thang để lẻn vào mỏ than của Nhiếp Vọng Xuân, lật đổ ông ta.
Khối tài sản khổng lồ của Nhiếp Vọng Xuân đều kiếm từ m á u t h ị t của những người công nhân này.
Ông ta cắt lương của công nhân, từ chối bồi thường khi xảy ta t a i n ạ n, hai tay ông ta dính đầy m á u người.
Ông ta coi mạng người như cỏ rác, dung túng cho thuộc hạ đi b ắ t c ó c những người lang thang.
Những kẻ lang thang này đa số đều có vấn đề về trí tuệ, họ bị ép phải lao động khổ sai suốt ngày suốt đêm ở mỏ than.
Kiếp trước, sau khi Cố Dương công khai những tội ác của Nhiếp Vọng Xuân, ông ta đã khiến dân tình phẫn nộ, cuối cùng bị kết án t ử h ì n h.
Vụ án đó rất được quan tâm, vì vậy mà tôi cũng chú ý đến Cố Dương nhiều hơn.
Không lâu sau khi Nhiếp Vọng Xuân bị kết án, Cố Dương cũng gặp t a i n ạ n và c.h.ế.t trẻ.
Thông tin về mỏ than đen của Nhiếp Vọng Xuân không nhiều, tôi chỉ biết rằng mỏ than đen của ông ta nằm ở Miên Châu, nhưng vị trí cụ thể thì tôi không biết. Vì vậy, tôi đã lên kế hoạch cố ý chọc giận mẹ tôi, để bà ta trốn khỏi b ệ n h v i ệ n t â m t h ầ n và bắt cóc ba người chúng tôi.
Với trí thông minh ít ỏi của bà ta, chắc chắn bà ta sẽ đưa ba người chúng tôi đến mỏ than đen.
Quả nhiên, bà ta không hề làm tôi thất vọng.
20
Hai bố con Nhiếp Vọng Xuân và Nhiếp Tán đều bị bắt.
Thứ đang chờ đợi họ là chính là sự trừng phạt của pháp luật.
Bà nội xinh đẹp bốn mươi hai tuổi của tôi đã đặt bàn ở khách sạn để chúc mừng bố tôi thi đỗ đại học danh tiếng.
Tất cả hàng xóm xung quanh đều đến tham dự.
Khách sạn tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
Tôi ngồi ở góc phòng, cầm ly nước trái cây, mỉm cười nhìn về phía bố đang đứng trong đám đông.
Khóe mắt dần trở nên ươn ướt.
Tôi đã thành công cứu được bố tôi.
Ông đã hoàn toàn thoát khỏi mẹ tôi, cuộc sống tươi đẹp đang chờ ông ở phía trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tro-lai-nam-thang-bo-toi-la-hoc-sinh-gioi/chuong-9.html.]
Có lẽ tôi sắp phải biến mất rồi, nhưng tôi không hối hận.
Cố Dương ngồi bên cạnh tôi, lo lắng hỏi, "Giang Hoan, sao em lại khóc?"
Tôi lau đi những giọt nước mắt của mình, quay sang nhìn Cố Dương, "Chú Cố, ngày mai cháu phải đi rồi."
"Sau này có lẽ chú sẽ gặp một cô gái rất xinh đẹp, có một mối tình khắc cốt ghi tâm, một cuộc đời viên mãn."
21
Sau khi từ khách sạn trở về, trời vẫn chưa quá muộn nên bà nội tôi đi ra ngoài chơi mạt chược.
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Cố Dương gọi bố tôi ra ngoài nói chuyện.
Tôi đi đi lại lại trong nhà, do dự không biết nói lời tạm biệt với bố như thế nào.
Lúc này, một giọng nữ vang lên từ phía ngoài sân, "Bạn học Giang, cảm ơn cháu đã dạy con gái chú học chữ nổi. Đây là món quà nhỏ mà chú chuẩn bị, mong cháu nhận cho."
Tôi sững sờ, nhìn bố tôi bước vào nhà với món quà nhỏ trên tay.
Ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt tuấn tú của ông, tạo thành một vòng sáng mờ ảo.
"Bố, sao bố lại biết chữ nổi?" Tôi run rẩy hỏi.
Bố tôi bước đến trước mặt tôi, xoa đầu tôi giống như khi tôi còn nhỏ.
Ông mỉm cười, "Con đoán xem."
Ông thần thần bí bí nói một câu, sau đó vui vẻ đi quanh nhà.
"Trẻ con thì đừng có nghĩ lung tung."
"Chắc chắn con sẽ không biến mất đâu."
"Con chuẩn bị theo bố đến Bắc Kinh đi, bố đã liên hệ trường học cho con rồi."
"Còn nữa, trước khi con tròn hai mươi tuổi, cấm không được đến gần thằng cha Cố Dương kia!"
"Muốn tán được con gái bố thì phải qua được ải của bố trước đã."
Nước mắt tôi lăn dài nhưng khóe miệng lại nở nụ cười tươi, vui vẻ nhảy chân sáo chạy khắp nhà.