Trở Thành Nhân Viên Sở Thú - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-09-05 14:53:30
Lượt xem: 2,116
Giám đốc, cuối cùng vẫn là ngài đặt niềm tin nhầm chỗ.
Giám đốc thỉnh thoảng cũng gửi cho tôi vài tin nhắn, toàn là những câu hỏi rất chính thức, hỏi về tình hình công việc, tâm trạng gần đây và trạng thái hiện tại, có điều gì cần cải thiện cho vườn thú không - và cuối cùng, anh ta luôn nhắc đến chuyện "tăng tiền thưởng."
Tôi vô cùng cảm kích, vừa lo lắng, vừa cảm động đến chảy nước mắt.
Từ khi đến làm việc ở vườn thú thành phố Nam, tôi cảm thấy mình không còn xui xẻo nữa, giám đốc chắc chắn là quý nhân của tôi!
Tôi đã chuẩn bị một món quà cho giám đốc, đó là một chiếc đồng hồ, không quá đắt tiền, nhưng quan trọng là tấm lòng.
Giám đốc dường như đã đi công tác cả tháng rồi, cũng không biết là vì việc gì mà phải đi lâu như vậy.
Trong lúc bàn giao ca, tôi tò mò hỏi quản lý một câu, chị ấy nhìn tôi, ánh mắt có chút kỳ lạ, sau đó che miệng cười: “Tiểu Ôn, em vẫn chưa gặp giám đốc à?”
Tôi đột nhiên cảm thấy căng thẳng: “Vâng...”
“Chắc cũng sắp rồi,” quản lý nghĩ ngợi một lúc, “Giám đốc gần đây đang đàm phán hợp tác với Hoa Dương, hôm qua nghe nói là đã thành công.”
Hoa Dương?
Đó chẳng phải là một trong những công ty lớn nhất trong ngành giải trí sao, vườn thú thì có thể hợp tác gì với giới giải trí?
Tôi bối rối: “Chị Thái, giám đốc là người nổi tiếng sao?”
Quản lý bật cười: “Em nói gì thế, Tiểu Ôn, là Banana TV trực thuộc của Hoa Dương sắp cho ra mắt một chương trình tự sản xuất, điểm quay đầu tiên chính là vườn thú của chúng ta.”
Chuyện này nghe có vẻ khó tin, tôi kinh ngạc không nói nên lời.
“Vì vườn thú của chúng ta mới khai trương, cần được quảng bá, hợp tác với Hoa Dương để quay chương trình là cách tốt nhất để quảng bá,” quản lý cười mỉm nói, “Nhưng đó là lời của giám đốc, chị cũng không rành lắm về những chuyện này.”
Tôi: “... Giám đốc... giỏi thật...”
Đây có phải là công cụ quảng bá mà có thể dễ dàng sử dụng không? Thật là quá tuyệt!
Quản lý vỗ vai tôi: “Giám đốc còn đặc biệt nhắc đến em.”
Tôi: “Hả?”
“Tiểu Ôn, em giấu kỹ ghê, khiến tụi chị không ai biết em đã từng làm gì, nếu không phải giám đốc nói rằng anh ấy đã từng xem em biểu diễn, tụi chị sẽ không ngờ rằng đã từng làm việc với người nổi tiếng lâu như vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tro-thanh-nhan-vien-so-thu/chuong-3.html.]
Tôi: “?”
Giám đốc đã xem tôi biểu diễn? Khi nào vậy, tôi chỉ mới bước chân vào ngành có ba tháng thôi mà? Nhảy cũng chỉ nhảy có một hai lần... mà còn là ở mấy buổi triển lãm cosplay không chính thức, tôi là nghệ sĩ tập sự không tên tuổi, lại có người biết đến sao?
Quản lý không để ý đến sự kinh ngạc của tôi, vẫn cười và chia sẻ: “Tụi chị còn muốn xin giám đốc video của em nhảy nữa...”
Tôi: “...?”
Tôi chợt thấy trước mắt tối sầm lại, cảm thấy đây là ngày đen tối nhất trong sự nghiệp của tôi, có thể gọi là c.h.ế.t lâm sàng về mặt xã hội.
“Nhưng giám đốc nói anh ấy không có video, là xem trực tiếp,” quản lý đổi giọng, vẻ mặt có chút tiếc nuối, “Tiểu Ôn em xinh đẹp thế này, dáng người lại đẹp, nhảy chắc hẳn rất đẹp. Vừa hay năm nay tiệc tất niên của chúng ta đang thiếu một tiết mục...”
Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, suýt thì sặc: “Chị Thái, hay là... để sau hãy nói, em vừa gọi đồ ăn ngoài, chắc sắp tới rồi...”
Quản lý lúc này mới miễn cưỡng để tôi rời đi.
Tôi trở về nhà sau khi thoát khỏi một kiếp nạn, nhìn vào màn hình điện thoại với cái ảnh đại diện đầy mỉa mai, tâm trạng hỗn loạn.
Sự xấu hổ khi quá khứ đen tối bị phát hiện khiến tôi đứng ngồi không yên, nhưng sự tinh tế của giám đốc khi không nói thêm gì lại khiến tôi cảm kích vô cùng.
Nhìn vào biểu hiện của chị Thái quản lý, rõ ràng chị ấy không biết tôi là nghệ sĩ có thời gian ngắn ngủi đến mức nào, cho dù chị ấy có tìm kiếm trên mạng, chắc chắn cũng sẽ không thấy tên tôi.
Vậy nên, giám đốc thực sự đã biết tôi từ trước sao?
Chỉ cần hiểu rõ về quá khứ đen tối của tôi với ba tháng ngắn ngủi, thì sẽ không dễ dàng nhận tôi vào làm việc như vậy, còn đưa ra mức lương và thưởng hấp dẫn như thế.
Tôi nghĩ: Giám đốc đúng là một người tốt.
... Nếu có thể xóa đi ký ức về việc nhìn tôi nhảy thì càng tốt.
...
Sáng hôm sau, tôi lại đến vườn thú để làm việc.
Hôm nay là thứ Tư, lượng khách trong ngày thường không nhiều lắm, nhưng hôm nay có vẻ khác.
Khi tôi vừa định cho Phi Phi ăn, thì thấy một đám du khách đi đến trước mặt.
Dẫn đầu là hai thanh niên, một người có đôi mắt thanh tú, nụ cười dịu dàng, tóc nhuộm màu nâu hạt dẻ dài vừa phải, đang hứng thú nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại nói gì đó với một người đàn ông trung niên phía sau.
Người còn lại... khi tôi nhìn sang, không kiềm được mà sững lại hai giây.