Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trở về - 4

Cập nhật lúc: 2024-09-29 18:06:00
Lượt xem: 3,260

Tôi thu dọn đồ đạc của mình trong nhà tân hôn xong, gọi tới công ty chuyển nhà. Đây là nhà tân hôn của tôi và Tạ Tử Sanh cùng bỏ tiền ra mua, phải để luật sư lấy lại tiền của tôi. Thật tiếc, quang cảnh và an ninh khu vực này rất tốt.

 

Nghĩ đến tên Tạ chó kia từng ở nơi này, cơm qua đêm tôi cũng nôn ra, cũng không có ý niệm ở lại nơi này.

 

Dọn nhà không bao lâu, đang đụng phải Tạ Tử Sanh.

 

Lúc đó tôi đã lấy ảnh cưới của hắn xuống, đang tách hình của tôi ra khỏi hắn. Tôi cắt rất nghiêm túc, thế nên lúc Tạ Tử Sanh cướp tấm ảnh đi, tôi mới phát hiện ra sự tồn tại của tên chó này.

 

“Tại sao?” Gân xanh trên cổ hắn nổi lên, áp suất cực thấp chất vấn: “Là do anh gần đây quá dung túng em nên em muốn chọc anh tức giận một lần sao?”

 

“Được lắm, chuyển nhà, cắt ảnh cưới, cho em bậc thang em không cần, thật sự muốn chia tay đúng không?”

 

“Anh đồng ý, em vừa đi anh sẽ đón Diệp Nhiên tới.”

 

“Em hài lòng rồi chứ?”

 

Hắn nói to làm thợ chuyển nhà sợ tới mức ôm chặt rương, ngã trên mặt đất. Mấy cuộn len thi nhau lăn ra, một sợi len lông cừu màu xám nối liền với một chiếc áo len nam chưa đan xong.

 

Áo len vốn định đan cho Tạ Tử Sanh. Chỉ là thủ đoạn công lược cuối cùng của người xuyên sách mà thôi.

 

Tạ Tử Sanh nhìn thấy vật kia, trong mắt hiện lên chút sung sướng. Hắn còn tưởng rằng tôi náo làm loạn xong đi sẽ cùng quay về với hắn, dâng sự chân thành lên cho hắn giẫm đạp.

 

Thật đáng tiếc, hắn còn không biết tôi hận hắn thấu xương, còn Mạt Mạt đối tốt với hắn, chẳng qua là muốn hoàn thành nhiệm vụ.

 

Hắn hạ mình trịch thượng dỗ dành, xụ mặt, giọng nói có phần không được tự nhiên: “Được rồi, đừng làm loạn, tối nay anh đã đặt chỗ tại nhà hàng yêu thích của em...”

 

Tôi rút ảnh cưới từ trong tay hắn ra, cắt nhát cuối cùng. Sau đó bỏ phần của tôi vào trong túi, cũng không nhìn Tạ Tử Sanh nữa, lập tức rời đi.

 

Hành động không đưa mắt nhìn hắn dường như đã hoàn toàn chọc giận tên chó này. Tạ Tử Sanh nắm chặt cánh tay tôi, hung hăng lui về phía sau. Phía sau vừa vặn có một cái tủ, tôi không hề phòng bị, khuỷu tay quán tính đụng vào cửa tủ.

 

Đau quá!

 

Cơn đau dữ dội ngay lập tức ăn mòn suy nghĩ của tôi, khi tôi kịp phản ứng thì tôi đã dựa vào tủ, bị thương, lưng đổ mồ hôi lạnh.

 

Người khởi xướng lúc này cuống quýt đi tới, cố gắng đỡ tôi dậy: “Hân Di, anh, vừa rồi anh có chút không khống chế được, em sao rồi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tro-ve-btdw/4.html.]

 

Trong cơn giận dữ, tôi đưa tay muốn cào hắn, vừa rồi quá kích động mà lục phủ ngũ tạng đau đớn. Có cái gì đó từ khóe miệng chảy xuống, vị tanh ngọt xông lên.

 

Mạt Mạt cũng tỉnh lại vào lúc này: “Đừng tức giận, không có tôi khống chế, thân thể cô sẽ rất suy yếu.”

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Tạ Tử Sanh sợ hãi, luống cuống tay chân lau cho tôi: “Em có chỗ nào không thoải mái? Anh đưa em đi bệnh viện.”

 

“Tránh xa tôi, tránh xa một chút.” Tôi hít thở nói xong, nghiêng người tránh hắn động vào.

 

Cúi đầu nhìn vết thương, khuỷu tay phải có một vết bầm tím, hơn nữa màu sắc dần dần đậm thêm, rất giống vết bớp lớn.

 

Tạ Tử Sanh đương nhiên cũng nhìn thấy, hắn run rẩy môi: “Anh không biết sẽ làm tổn thương em, anh...”

 

Tôi lười nói nhảm với hắn, trực tiếp gọi điện thoại báo cảnh sát. Vừa hay lúc này có thợ chuyển nhà ở đây, anh ấy có thể làm chứng hành vi bạo lực của Tạ Tử Sanh. Chuyện này kết thúc với việc Tạ Tử Sanh bị giam giữ bảy ngày trong trại tạm giam.

 

Đêm đó khi chúng tôi chia tay ở đồn công an, hắn đột nhiên gọi tôi lại, nói “xin lỗi”.

 

Hắn lại khẩn thiết bảo tôi nhớ đến đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Hắn đứng phía sau còn có lời muốn nói, mơ hồ gọi tên tôi, nhưng tôi chỉ để lại cho hắn một bóng lưng.

 

8.

 

Việc chuyển nhượng cổ phần được tôi giao toàn quyền cho luật sư thực hiện. Ba mươi phần trăm cổ phần của tôi bán được ba mươi lăm triệu, đủ để cha mẹ tôi không phải lo cơm áo gạo tiền.

 

Lúc nhận được tiền, tôi đang chụp ảnh với cha mẹ dưới tháp Eiffel ở Pháp. Cô gái Pháp gợi cảm có mái tóc xoăn giúp chúng tôi chụp ảnh, lưu lại nụ cười thoải mái của ba người trong gia đình chúng tôi.

 

“Cha thấy tháp Eiffel không bằng Vạn Lý Trường Thành của Trung Quốc, con gái, chúng ta lại leo Trường Thành một lần nữa nhé.”

 

“Được, muốn leo mấy lần cũng được.” Tôi mỉm cười đồng ý, mẹ lại thúc khuỷu tay cho cha: “Đừng nghe lời cha con, đó là ông ấy sợ đi ra ngoài khoe, đám bạn bè của ông ấy không biết tháp Eiffel là thứ gì.”

 

Hai người vì thế cãi nhau. Tôi lùi lại phía sau bọn họ một bước, có chút tham lam nhìn từng tấm ảnh trong máy ảnh. Đã tám ngày trôi qua, chỉ còn lại có hai mươi hai ngày.

 

Đang thất thần, một đôi giày da bóng loáng xuất hiện trước mắt, ngẩng đầu, liền thấy một người đàn ông ăn mặc vô cùng tao nhã. Cậu ấy mặc một bộ vest có cổ ve nhọn, áo sơ mi hoa và chiếc quần dài được đôi chân dài giữ thẳng.

 

“Tiết Trọng, cậu có thể ăn mặc bình thường không?!” Tôi nhướng mày, biết rằng nhờ anh chàng này giúp đỡ sẽ gây rắc rối.

 

Loading...