Trở Về Năm 1999: Tôi Là Học Sinh Giỏi - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-07-16 15:24:17
Lượt xem: 527
Một buổi tối trước giờ tự học, tôi vốn định về nhà gội đầu, đột nhiên Đào Minh Minh chạy đến.
"Tiểu Lộ, tiêu rồi tiêu rồi! Trình Dã và Kỳ Phi Vũ sắp đánh nhau rồi!"
Hả? Hai người họ?
Tôi sắp bị Trình Dã làm cho tức ch.ết, vừa ngoan ngoãn được hai ngày, thành tích có chút tiến bộ, sao lại đánh nhau rồi?
"Ở đâu?" Tôi lập tức đứng dậy, chuẩn bị đi giải cứu Trình Dã.
Anh ấy chưa từng đánh nhau, lại còn sợ m.áu nữa.
Kiếp trước, lúc tôi sinh con gái, còn đang ở cữ, cần ăn thịt chim bồ câu để bổ cơ thể, sau khi anh ấy gi.ết thịt một con bồ câu thì trầm cảm suốt hai tuần liền.
"Ở nhà thi đấu bóng rổ!"
Không kịp nghe Đào Minh Minh nói thêm, tôi nhanh chóng lao ra khỏi lớp.
Lúc đến nơi, phát hiện đám học sinh hiếu kỳ đã vây kín xung quanh.
Tôi phải chen lấn hết sức mới vào được bên trong, chuẩn bị bước lên che chắn trước mặt Trình Dã.
Nhưng chưa kịp xông ra, tôi đã nghe Trình Dã chất vấn Kỳ Phi Vũ: "Cậu dựa vào đâu mà hẹn hò với Mễ Tiểu Lộ?"
Đây là Trình Dã mà tôi chưa thấy bao giờ.
Gì cơ? Tôi và Kỳ Phi Vũ hẹn hò? Sao tôi không biết chuyện này?
Tôi hoang mang đứng yên tại chỗ, cố gắng nhớ lại.
Lúc này, bỗng nghe thấy có người bên cạnh thì thầm.
"Trình Dã có tư cách gì mà chất vấn Kỳ Phi Vũ chứ? Rõ ràng là Mễ Tiểu Lộ chủ động viết thư tình cho Kỳ Phi Vũ, Kỳ Phi Vũ cảm động nên mới cùng cô ấy đến thư viện học mà."
"Đúng vậy, nghe nói Kỳ Phi Vũ và Mễ Tiểu Lộ từ thư viện đi ra, cậu ấy còn cõng cô ấy trên lưng, Mễ Tiểu Lộ gục đầu vào cổ Kỳ Phi Vũ, hai người ngọt ngào không chịu nổi..."
Mẹ kiếp!
Hôm đó rõ ràng là tôi dùng hết sức, siết cổ Kỳ Phi Vũ, sao lại đồn thành tôi gục đầu vào cổ cậu ta?
Trời ơi! Lời đồn thật đáng sợ!
Hai người nói chuyện phiếm lại đứng gần Trình Dã, khiến anh ấy nghe rõ mồn một.
Kỳ Phi Vũ vẫn im lặng nãy giờ, không biết có phải nghe được cuộc trò chuyện đó hay không, đột nhiên lên tiếng.
Cậu ta nhìn Trình Dã đầy thách thức: "Xin hỏi, cậu lấy tư cách gì để chất vấn tôi? Việc tôi và Mễ Tiểu Lộ có hẹn hò hay không, cần phải giải thích với cậu sao?"
Trình Dã tức đến đỏ mặt, như thể sắp nổ tung.
Kỳ Phi Vũ rất giỏi thêm dầu vào lửa: "Sao, cậu muốn đánh tôi à? Đến đi? Theo tôi biết, cậu đã hơn mười tám tuổi rồi, một khi cậu ra tay, sẽ phải vào trại tạm giam, có án tích, xem cậu còn thi đại học thế nào! À, tôi quên mất, cậu có thi hay không cũng như nhau thôi!"
Tôi biết, Kỳ Phi Vũ đang cố tình khiêu khích Trình Dã.
Mà Trình Dã ngây thơ của tôi, sắp không kiềm chế nổi nữa rồi.
Lúc đó, tôi rất muốn lao lên nói với tất cả mọi người rằng Trình Dã là chồng tương lai của tôi, kiếp trước tôi đã thích anh ấy, kiếp này vẫn thích, kiếp sau, và cả kiếp sau nữa, tôi đều sẽ thích anh ấy!
Bất kể kiếp nào, tôi chắc chắn sẽ không thích tên đầu heo Kỳ Phi Vũ.
Nhưng tôi không thể làm vậy, nếu làm thế, kỳ thi đại học sắp tới của Trình Dã có lẽ sẽ tiêu tan. Kỳ thi của các bạn cùng lớp cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Phải làm sao đây?! Tôi lo lắng đến mức dậm chân.
Ngay khi nắm đ.ấ.m của Trình Dã chuẩn bị giáng vào mặt Kỳ Phi Vũ, tôi nhanh trí hét lớn: "Thầy giáo đến rồi! Chạy mau!"
Chưa đầy mười giây sau, cả nhà thi đấu chỉ còn lại một mình tôi. Ngay cả Đào Minh Minh cũng chạy mất.
Tôi thở dài, nhưng rắc rối vẫn chưa chấm hết.
Tôi còn phải đối mặt với Trình Dã, người đang hiểu lầm giữa tôi và Kỳ Phi Vũ thật sự có gì đó.
Quay lại lớp, tôi cố ý không nhìn Trình Dã, vì tôi chưa nghĩ ra cách nào nhanh chóng và hiệu quả để giải quyết cái "hoa đào" hỏng kia.
Lúc này, tôi nhận được một mẩu giấy từ Trình Dã, nét chữ nguệch ngoạc viết:
"Mễ Tiểu Lộ, có phải cậu chỉ thích học sinh giỏi? Chỉ thích những người đỗ vào Thanh Hoa?"
Tôi không nhịn được cười, cái đồ ngốc này, anh ấy lại dám nghĩ tôi như vậy, xem ra Kỳ Phi Vũ đã khiến anh tổn thương không nhẹ.
Tôi muốn nói với anh rằng, bất kể anh có đỗ vào Thanh Hoa hay không, thậm chí có đỗ đại học hay không, tôi vẫn thích anh nhất.
Tôi ép Trình Dã cố gắng, chỉ vì không muốn sau này anh ấy phải hối hận.
Còn chưa kịp nghĩ ra cách trả lời, một tờ giấy khác lại được truyền đến: "Mễ Tiểu Lộ, cậu chờ đấy, tôi chắc chắn sẽ cùng cậu đỗ vào Thanh Hoa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tro-ve-nam-1999-toi-la-hoc-sinh-gioi/chuong-11.html.]
Tôi quay đầu lại, thấy đôi mắt Trình Dã đã đỏ hoe, vẻ mặt ấm ức như nàng dâu nhỏ bị ức hiếp.
Anh ấy coi tôi thành kẻ tệ bạc thay lòng đổi dạ rồi!
Lòng tôi chợt mềm nhũn, xem ra phải cho Trình Dã một liều thuốc an thần.
Gần hết giờ học, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra cách.
Tan học, tôi quay lại gọi Trình Dã, anh ấy đang nằm úp mặt xuống bàn, rõ ràng cả tiết không hề nghe giảng.
Trình Dã ngẩng đầu lên, tôi thấy hai mắt anh vẫn đỏ như cũ.
"Lát nữa tớ sẽ đi tìm Kỳ Phi Vũ, cậu có thể đi cùng tớ. Nhưng cậu không được lộ mặt, phải nấp trong chỗ tối chút." Tôi nói.
Đối phương lại tức giận: "Tôi không đi! Cậu cũng đừng đi!"
Tôi không đáp, đứng dậy ra khỏi lớp.
Trình Dã đuổi theo, tôi thả chậm bước chân, quay đầu lại hỏi: "Nếu cậu muốn đi, vậy phải nấp trong bóng tối, nếu không thì không được đi."
Nói xong, tôi quay gót đi thẳng, người phía sau im lặng vài giây, sau đó cũng nhanh chóng đuổi theo.
Trình Dã hứa đi hứa lại, bất kể chuyện gì xảy ra, anh ấy cũng sẽ không lao ra phá hoại cuộc trò chuyện giữa tôi và Kỳ Phi Vũ.
Tôi gọi Kỳ Phi Vũ đến chỗ khuất sau tòa nhà dạy học.
Kỳ Phi Vũ lại hiểu lầm rằng tôi tìm gặp riêng cậu ta, vừa đến đã nói ngay bản thân rất ngưỡng mộ tôi.
"Không ngờ cậu lại chủ động tìm tôi, lần trước thấy cậu còn xấu hổ như thế. Hiện giờ, tôi hiểu được tâm ý của cậu rồi, là đàn ông con trai, để tôi nói trước... Mễ Tiểu Lộ, tôi thích cậu."
Tôi cười khẩy: "Cậu thích tôi ở điểm nào?"
Kỳ Phi Vũ rõ ràng không ngờ tôi sẽ hỏi câu này.
Cậu ta ngạc nhiên một chút, sau đó nhanh chóng nói: "Tôi thích sự thông minh của cậu, thích việc cậu muốn gì thì đều làm được. Thật lòng mà nói, tôi chưa từng gặp ai có thể tăng 400 điểm chỉ trong vòng một tháng."
"Người như cậu, giống như viên ngọc phát sáng trong đêm tối, khiến tôi rất xúc động! Tôi nghĩ chúng ta rất xứng đôi. Vì vậy, Mễ Tiểu Lộ, hãy cùng tôi thi vào Thanh Hoa nhé?"
Cậu ta đưa tay về phía tôi, như thể chắc chắn tôi sẽ đáp lại.
Tất nhiên là tôi vẫn đứng yên, điều này khiến Kỳ Phi Vũ khá bực bội.
"Cậu sẽ không thích cái tên Trình Dã đó chứ? Học lực của cậu ta kém như vậy, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với chúng ta, chọn cậu ta thì không có tương lai đâu!"
Trong bóng tối, tôi thấy Trình Dã đang trốn trong góc khẽ động đậy.
Tôi hắng giọng: "Tôi hiểu rồi, Kỳ Phi Vũ, cậu thích những cô gái thông minh, nên trước đây cậu thích thiên tài Phùng Lộ Lộ, bây giờ cậu thích tôi, người được gọi là thiên tài mới nổi, đúng không?"
Kỳ Phi Vũ im lặng, ngầm thừa nhận.
Tôi cười: "Có vẻ tôi đã nói đúng! Cái giá trị quan của cậu thật đáng sợ! Bây giờ chúng ta vẫn còn là học sinh, nên ai học giỏi cậu sẽ thích người đó. Sau này khi chúng ta trưởng thành, không còn dựa vào thành tích để phân cấp nữa, chẳng phải cậu sẽ giống những kẻ tầm thường, ai có tiền thì thích kẻ đó à?"
Kỳ Phi Vũ chợt cứng họng, không biết phải nói gì.
"Tôi nói cậu nghe, nếu cậu muốn ăn bám phụ nữ, chỉ mỗi học giỏi thôi thì chưa đủ đâu. Cậu còn phải chăm chỉ rèn luyện cơ thể, tốt nhất là sang Hàn Quốc sửa lại nhan sắc, làm sao cho gọn gàng một chút, không thì mấy phú bà nhà giàu ấy—"
Nghe tới đây, Kỳ Phi Vũ chỉ thẳng tay vào mặt tôi, giận dữ nói: "Mễ Tiểu Lộ, tôi nói thích cậu là đã cho cậu mặt mũi rồi! Cậu nghĩ thành tích của mình có chút tiến bộ là có thể tùy tiện đánh giá tôi sao? Nói cho cậu biết, trước mặt tôi, cậu không đủ tư cách!"
Tôi cười lớn: "Ôi, giá trị quan của cậu thật không khác gì của Phùng Lộ Lộ, giống y như đúc luôn! Thực sự không biết nên cảm thấy may mắn hay thất vọng vì sự giống nhau này của hai người nữa."
Kỳ Phi Vũ tức đến nỗi không nói nên lời, ném lại một câu: "Nói cho cậu biết, Thanh Hoa, có tôi thì không có cậu!" rồi rời đi.
Hứ, Thanh Hoa hay Bắc Đại là nhà cậu mở à?
Đợi Kỳ Phi Vũ đi xa rồi, tôi mới gọi Trình Dã ra, hỏi anh ấy: "Bây giờ, cậu có thể yên tâm ôn tập được chưa?"
Dưới ánh trăng mờ ảo, Trình Dã nở nụ cười rạng rỡ, gật đầu thật mạnh: "Chắc chắn rồi."
Đúng là đồ ngốc!
Tôi quay lưng rời đi, nhưng đi được một đoạn, phát hiện Trình Dã không theo sau.
Quay đầu lại, thấy anh ấy vẫn đang đứng tại chỗ vẽ vòng tròn.
Tôi trợn mắt , hỏi anh: "Lại sao nữa?"
Đối phương ngập ngừng ngẩng đầu lên: "Vậy nên, Mễ Tiểu Lộ…cậu không thích Kỳ Phi Vũ, mà thích tôi phải không?"
Đôi mắt anh sáng lấp lánh, đầy khát khao nhìn tôi, tựa như gom cả dải ngân hà vào trong.
Tôi cười lớn: "Đợi sau kỳ thi đại học, tớ sẽ nói cho cậu biết."
Muốn yêu sớm à?
Không có cửa đâu!