Trở Về Năm 1999: Tôi Là Học Sinh Giỏi - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-05-08 22:31:20
Lượt xem: 754
Trong canteen, lúc tôi và Đào Minh Minh đang tìm chỗ ngồi để chuẩn bị đánh chén bữa trưa mà Trình Dã mời, đột nhiên một lực rất mạnh từ đằng sau đập vào lưng.
Sau đó, chiếc đùi gà ngon nghẻ của tôi cứ thế rơi xuống đất.
Còn chưa kịp tức giận, Đào Minh Minh đứng bên cạnh đã nổi giận gào ầm lên:
"Các cậu không có mắt à?"
Tôi quay đầu lại, thấy hai gương mặt quen thuộc.
Kiếp trước, chính họ đã chặn tôi ở nhà vệ sinh, tát tôi hai cái, cũng là đám chó săn của Phùng Lộ Lộ.
Phía sau họ, Phùng Lộ Lộ diễu võ dương oai đang đứng hất cầm, bộ dạng cao cao tại thượng.
Mặc dù những năm này, "Chân Hoàn Truyện" còn chưa được quay, nhưng từ nhỏ Phùng Lộ Lộ đã thông thạo mấy thủ đoạn đấu đá như chốn thâm cung.
Chẳng lẽ cô ta cho rằng mình là quý phi đấy à?!
Tôi phì cười, nói với tay sai của cô ta:
"Phùng Lộ Lộ đến trường không chăm chỉ học tập, đó là vì gia đình đã đăng ký cho cô ta một loạt các lớp học phụ đạo sau giờ học, cô ta muốn học môn nào mà chẳng được. Mà hai cậu cứ như keo chó bám lấy người ta suốt ngày, nhưng lúc cô ta đến lớp học thêm ôn tập có đưa các cậu đi cùng không?"
Kiếp trước, Phùng Lộ Lộ được mệnh danh là thiên tài, không cần học hành quá nhiều mà vẫn đảm bảo thành tích đứng trong top 50.
Trên thực tế, cô ta tỏ vẻ không mấy quan tâm việc học khi ở trường, nhưng về nhà lại cật lực nai lưng ra cày sách.
Mấy năm sau, khi Phùng Lộ Lộ đã trở thành vợ Kỳ Phi Vũ, hai người cùng tiến vào Harvard học tập, sau đó về nước làm giáo sư trong các trường đại học 985. Bởi vì hai vợ chồng đều đẹp trai, xinh gái cho nên họ trở thành cặp vợ chồng nổi tiếng.
Phùng Lộ Lộ bốc phét trên mạng rằng từ nhỏ mình đã là thiếu nữ thiên tài, suốt mấy năm cuối cấp trung học đều không học hành gì nhưng vẫn thi đỗ một trường 985 của tỉnh. Sau đó lại nói, vì tình yêu (khi đó Kỳ Phi Vũ đang học ở Thanh Hoa) cho nên quyết tâm theo chân người yêu đến cùng, bắt đầu tiến vào con đường học thuật.
Có người tiết lộ trong suốt mấy năm cuối trung học, Phùng Lộ Lộ đã tham gia rất nhiều lớp học thêm bên ngoài, thường thức đến tận 12 giờ đêm, rõ ràng chỉ số IQ không đủ để giúp cô ta đạt hạng nhất, cho nên mới nói dối bản thân có thể lọt vào top 50 mà chẳng cần học hành.
Cái gì mà thiếu nữ thiên tài, tất cả chỉ là nói láo.
Người tung tin chính là đám tay sai của cô ta, bởi vì theo sau Phùng Lộ Lộ mà lỡ dở chuyện học hành. Dù cuối cùng mấy người đó chỉ đạt hạng hai bình thường trong lớp trọng điểm, nhưng sau này họ vẫn chỉ có thể giãy giụa dưới bùn lầy, nhìn Phùng Lộ Lộ công thành danh toại, cho nên bọn họ quyết định phản kích.
Hiện tại, tôi chỉ giúp mấy cô gái đó đẩy nhanh tốc độ hơn chút mà thôi.
Hiển nhiên, Phùng Lộ Lộ rất sợ người khác biết bí mật mình không phải thiên tài, cô ta đỏ mắt:
"Mễ Tiểu Lộ cậu đừng có ăn nói vớ vẩn! Có bằng chứng không?"
Tôi cười: "Chứng cứ ở ngay trong cặp sách của cậu đấy!"
Phùng Lộ Lộ rất nổi tiếng ở trường chúng tôi. Cô ta tích cực tham gia các cuộc thi biểu diễn sân khâu và hùng biện, bất cứ nơi nào có mặt cô ta, mọi người đều tụ tập rất đông.
"Thông minh xinh đẹp, có nhiều sở thích, ít đọc sách nhưng thành tích rất tốt" là những gì người ta hay nói về Phùng Lộ Lộ. Đồng thời, cô ta cũng là đối tượng mà mọi người vừa hâm mộ lại ghen tị cả trong tối lẫn ngoài sáng.
Ai mà chẳng muốn giống như Phùng Lộ Lộ chứ?
Đáng tiếc, hầu hết năng lực của mọi người đều bình thường, chỉ có thể vùi đầu khổ sở học tập, thậm chí dẫu có nỗ lực thế nào cũng chưa chắc có thành tích tốt.
Hình tượng thiếu nữ thiên tài mà Phùng Lộ Lộ tạo ra cho thấy học tập phải dựa vào tài năng thiên phú, chăm chỉ nỗ lực cũng chẳng có tác dụng gì.
Hiện giờ, tôi muốn phá vỡ cái vỏ bọc giả tạo này của cô ta, cho mọi người thấy rõ một sự thật hiển nhiên nhưng lại dễ dàng bị bỏ qua nhất: sách vở quan trọng, biển học vô biên.
Trên đời này vốn dĩ không có ai chỉ dựa vào thiên phú mà thi được hạng nhất, nhưng có rất nhiều: So với thiên phú chẳng thà so với nỗ lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tro-ve-nam-1999-toi-la-hoc-sinh-gioi/chuong-4.html.]
Tin tức kia khiến mọi người kinh ngạc, các bạn học đang ăn cơm ở canteen cũng quên cả nhai, tay cầm đũa dừng giữa không trung.
Tôi chỉ cho hai tay sai đứng đối diện:
"Sao vậy? Không tin Phùng Quý phi của các cậu lén ra ngoài học bù? Kiểm tra cặp là biết. Nếu cô ta cho các cậu kiểm tra, vậy chứng tỏ bản thân không thẹn với lòng, nhưng nếu không cho thì đó là có tật giật mình!"
Hai người họ nhìn nhau, sau đó quay sang phía Phùng Lộ Lộ.
Tôi đã sớm nghĩ đến trường hợp, nếu Phùng Lộ Lộ không đồng ý để người khác lục soát cặp sách thì cũng chẳng sao, chỉ cần mọi người bắt đầu dấy lên nghi ngờ, vậy thì tôi cũng tính là thắng.
Ai ngờ, cô ta còn giảo hoạt hơn tôi nghĩ nhiều, chẳng những không đồng ý lục soát mà còn vu khống tôi nói linh tinh, bụng dạ quả thật khó lường.
"Mễ Tiểu Lộ, thành tích của cậu đã nát như thế, còn ngại thế giới không loạn có đúng không? Chuyện tốt thì không làm, cả ngày chỉ biết chọc ngoáy ám chỉ vớ vẩn! Nếu có thời gian, không bằng cậu tự mình ngồi giải đề toán đi, tránh cho mỗi lần kiểm tra đều xếp chót khiến bố mẹ ở nhà cũng mất mặt!"
Không hổ danh là "thiếu nữ thiên tài", Phùng Lộ Lộ đã công kích ngược lại cả tôi rồi.
Nhìn dáng vẻ cô ta dùng thành tích để nói chuyện, tôi tức giận:
"Cho nên, cậu cảm thấy chỉ cần học giỏi hơn cậu thì có thể tùy ý mắng người sao?"
Phùng Lộ Lộ khẽ mỉm cười:
"Đây cũng chẳng phải là chuyện mà loại ngu dốt như cậu có thể làm được, mấy tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, trước đó cậu nên nghĩ cách để cải thiện tổng điểm của mình thêm 20 điểm nữa đi. Nhìn cái thành tích bết bát hiện tại của cậu, chỉ sợ ngay cả cao đẳng cũng chẳng vào nổi! Sau này, cho dù có muốn làm lao công quét dọn cũng chưa chắc có người thuê!"
Mẹ nó, muốn nhịn cũng không nhịn được, Trình Dã nghe xong, phi thẳng đến trước mặt Phùng Lộ Lộ dọa cô ta câm miệng.
Trong n.g.ự.c tôi như có ngọn lửa hừng hực bốc cháy, nếu nó không nổ, vậy tôi sẽ nổ. Vì thế, tôi tuyên chiến với Phùng Lộ Lộ:
"Kỳ thi tháng sắp tới, hai chúng ta phân cao thấp đi, thế nào?"
Phùng Lộ Lộ kinh ngạc nhìn tôi, giống như nghe được truyện cười:
"Buồn cười, so thì so, cậu nói xem, nếu thua thì sao?"
Đào Minh Minh và Trình Dã còn khiếp sợ hơn, hai người họ một trái một phải lôi kéo cánh tay tôi, muốn khuyên tôi bình tĩnh.
Nhưng tôi không bình tĩnh được, hai mắt nhìn chằm chằm vào Phùng Lộ Lộ:
"Kỳ thi tháng tới, nếu điểm số của tôi cao hơn cậu, cậu phải đứng trước cửa canteen bắt chước tiếng chó sủa trong 5 phút."
Phùng Lộ Lộ cười khẩy:
"Không thành vấn đề! Nếu cậu thua, dù chỉ một điểm cũng phải sủa tiếng chó trước canteen! Mọi người chờ nhé, một tháng sau sẽ có màn biểu diễn đặc sắc đấy!"
Phùng Lộ Lộ định xoay người rời đi, lại bị Trình Dã túm lại:
"Trả đùi gà đây!"
Trước ánh mắt vây xem của đông đảo quần chúng, Phùng Lộ Lộ tức giận đi đến cửa bếp, mua trả tôi một suất đùi gà.
Lúc cô ta mang đến, tôi mới phát hiện, Kỳ Phi Vũ đang ngồi cách chỗ chúng tôi vừa cãi nhau không xa.
Nhưng toàn bộ quá trình cũng chẳng chạy ra bênh vực tiên nữ Phùng Lộ Lộ một tiếng.
Cậu ta yên lặng quan sát hết mọi chuyện, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc.
Điều này khiến tôi không khỏi nhớ tới kiếp trước, Phùng Lộ Lộ đăng lên wechat nói rằng Kỳ Phi Vũ là người hùng vĩ đại của mình, đối phương cũng đáp lại bên dưới, nói sẽ làm anh hùng của cô ta cả đời.
Hừ, loại đàn ông này, thật đáng xấu hổ, xứng đáng làm cặn bã.