TRỞ VỀ - CHƯƠNG 10
Cập nhật lúc: 2024-08-18 12:47:30
Lượt xem: 652
10
Bề ngoài, Hồ Túy làm rất tốt, thực sự chăm sóc hai đứa rất cẩn thận.
Cô ta bế hai đứa trẻ lên xe, mỉm cười xoa đầu chúng.
“Mẹ không cần các con nữa, sau này cô sẽ làm mẹ của các con, được không?”
Hai đứa trẻ lần này hiếm khi không để ý đến cô ta, ngồi trên xe với vẻ mặt ủ rũ, im lặng không nói gì.
Trong mắt Hồ Túy thoáng qua sự chán ghét và thiếu kiên nhẫn, nhưng cô ta đã che giấu rất tốt.
Cô ta đạp ga, xe phóng đi.
Tôi nói: “Hệ thống, đưa tôi đến con đường mà họ sẽ đi qua, điều khiển xe của Hồ Túy để cô ta đ.â.m c.h.ế.t tôi.”
Hệ thống choáng váng.
“Ký chủ, cô chắc chứ? Chết trước mặt con của cô? Còn bị Hồ Túy đ.â.m chết, thật là đau lòng!”
Tôi chỉ thúc giục hệ thống nhanh lên.
Trước mắt bỗng sáng lên, tôi đã xuất hiện trên vỉa hè.
Đèn pha chói lòa, tôi chưa kịp nhìn rõ thì bị đ.â.m mạnh văng ra.
Khi lăn hai vòng trên mặt đất, tôi nghĩ.
Hóa ra tai nạn xe hơi là như thế này.
Máu trào ra từ miệng, nhuộm đỏ chiếc váy trắng trên người tôi.
Tôi nghe thấy tiếng hét của đám đông, qua khe mắt, tôi nhìn thấy Hồ Túy hoảng hốt, và hai đứa trẻ đang lao xuống xe chạy về phía tôi.
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi... hu hu hu...”
Chúng lao đến trước mặt tôi, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt nhỏ bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tro-ve/chuong-10.html.]
Nỗi hoảng loạn lớn lao nhấn chìm chúng, cảm giác sắp mất mẹ bao trùm lấy chúng, nhưng ngoài khóc ra chúng không làm được gì.
“Mẹ ơi đừng chết, mẹ ơi...”
Tôi thấy con gái dính đầy máu, lao vào đánh đ.ấ.m Hồ Túy.
“Là cô đã đ.â.m c.h.ế.t mẹ! Tôi ghét cô! Cô phải đền mẹ cho tôi!”
Cơ thể tôi không có cảm giác đau, nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự sống đang dần dần rời khỏi cơ thể.
Dần dần, tôi nhắm mắt lại.
Trước khi linh hồn tôi rời khỏi cơ thể, tai tôi chỉ nghe thấy tiếng khóc của hai đứa trẻ.
Gần đây, Thẩm Hoặc rất bận rộn vì công ty đột nhiên bị phát hiện sử dụng nguyên liệu kém chất lượng, anh ta phải lo đối phó với các cơ quan kiểm tra.
Nên anh ta để Hồ Túy đón con một lần.
Kết quả xảy ra chuyện này.
Linh hồn tôi lơ lửng trên không, nhìn anh ta vội vã chạy đến, ôm lấy t.h.i t.h.ể tôi, đau đớn không chịu nổi.
Thẩm Hoặc nước mắt đầm đìa, hai đứa trẻ cũng khóc đến mức không thở được.
Còn Hồ Túy, đã bị người của Thẩm Hoặc giữ lại.
Thẩm Hoặc run rẩy nắm lấy tay tôi, lẩm bẩm.
“Hóa ra em thật sự có thể quay về thế giới của mình...”
“Trần Chi, em thật nhẫn tâm, có thể bỏ lại ba chúng tôi, không hề ngoái đầu mà rời đi sao?”
Anh ta càng nói, nước mắt càng tuôn rơi không ngừng, ôm chặt lấy t.h.i t.h.ể không còn cảm giác của tôi, không ngừng vò lấy vai tôi.
“Em tỉnh lại đi, được không? Anh thật sự sai rồi, anh không thể sống thiếu em, Chi Chi, anh thật sự không thể sống thiếu em...”
Tôi cùng hệ thống nhìn tất cả những gì đang diễn ra bên dưới, không nhịn được bật cười lạnh lùng.