Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỞ VỀ - CHƯƠNG 8

Cập nhật lúc: 2024-08-18 12:47:05
Lượt xem: 695

8

Tôi nhìn thấy sắc mặt của anh ta từ tím chuyển sang xanh, rồi trở nên hoảng hốt, cuối cùng biến thành cực kỳ khó coi.

Nhưng sự hoảng hốt trong mắt anh ta chỉ kéo dài một giây, rất nhanh chóng bị thay thế bởi sự tin tưởng và tự tin.

“Đừng lừa anh nữa, anh sẽ không tin đâu.”

“Em đã hứa sẽ ở lại rồi, sao không thể ngoan ngoãn mà ở lại?”

“Anh đối xử với em không tốt sao? Trần Chi?”

“...Thôi, em tự lo cho mình đi.”

Sau đó, tôi thực sự không còn gặp lại Thẩm Hoặc nữa.

Ngược lại, Hồ Túy liên tục gửi cho tôi đủ loại ảnh và video.

Có ảnh thân mật của cô ta với Thẩm Hoặc, có ảnh gia đình họ đưa hai đứa trẻ đi dạo phố vui chơi.

Tôi như đang trải qua một liệu pháp giảm nhạy cảm, nhìn đi nhìn lại, từng lần khiến trái tim tôi cũng trở nên tê liệt.

Dù sao chúng cũng là con tôi mang nặng đẻ đau suốt mười tháng trời.

Nếu không thật sự thất vọng về chúng, tôi làm sao có thể trơ mắt nhìn chúng nhận một người phụ nữ khác làm mẹ.

Nhưng sự vô ơn di truyền từ Thẩm Hoặc khiến tôi lạnh lòng.

Vì vậy, tôi cũng không cần chúng nữa.

Tôi bắt đầu phớt lờ hai đứa trẻ, cuộc trò chuyện giữa chúng tôi đếm trên đầu ngón tay.

Khi tôi bán hết tất cả tài sản trong tay, tôi cảm thấy như trút được gánh nặng, có thứ gì đó đã rời khỏi cơ thể tôi.

Hệ thống nói, đó là sự ràng buộc của tôi với thế giới này.

Tôi đã hoàn toàn buông bỏ thế giới này.

Tôi cười, nhưng chưa kịp vui vẻ lâu thì bà Vương đã vội vã xông vào.

“Thưa bà, cậu chủ và cô chủ bị viêm dạ dày cấp tính, phải vào bệnh viện rồi!”

Thẩm Bất Du và Thẩm Mỹ Tựu vốn có hệ tiêu hóa không tốt, rất nhạy cảm với đồ ăn vặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tro-ve/chuong-8.html.]

Vì vậy, tôi nghiêm khắc hạn chế chúng ăn gà rán, hamburger và đồ ăn vặt ven đường.

Khó khăn lắm tôi mới nuôi dưỡng chúng khỏe mạnh đến bây giờ.

Nhưng cuối cùng chúng lại hận tôi vì điều này.

Hồ Túy ngày nào cũng dẫn chúng đi ăn uống vô tội vạ, không vào bệnh viện mới là lạ.

Thẩm Hoặc lại tìm đến tôi, vừa gặp đã trách mắng tôi.

“Em trông con kiểu gì vậy, biết rõ dạ dày của chúng không tốt tại sao...”

“Cho phép tôi ngắt lời.”

Tôi từ tốn tô xong son môi, mỉm cười nhìn anh ta.

“Sao anh không hỏi cô Hồ xem mỗi ngày cô ấy dẫn chúng ăn gì?”

Kể từ khi mối ràng buộc với thế giới này rời khỏi cơ thể tôi, tôi không còn để tâm đến bất cứ chuyện gì nữa.

Như thể tôi chỉ là một người ngoài cuộc.

Như thể tôi vừa xuyên không đến thế giới này và là một người chơi đang thực hiện nhiệm vụ.

Mọi thứ đều trở nên vô nghĩa với tôi, trái tim lạnh lùng vô cảm.

“Mau đi mà xem lũ con ngoan của anh, đừng để chúng c.h.ế.t bất ngờ.”

Những lời cay nghiệt thốt ra từ miệng tôi khiến Thẩm Hoặc sững sờ quên cả nói.

Anh ta muốn hỏi tôi, làm mẹ sao có thể nói ra những lời độc ác như vậy.

Nhưng khi đối mặt với ánh mắt của tôi, anh ta không thể nói được gì.

Anh ta lúc này mới nhận ra, tôi đã thay đổi hoàn toàn.

Không còn mặc đồ gia đình, không còn gương mặt vàng vọt, không còn dịu dàng và chu đáo.

Anh ta có một dự cảm mạnh mẽ.

Anh ta sắp mất tôi.

Nhưng chỉ cần anh ta không đồng ý ly hôn, tôi sẽ không rời khỏi nơi này.

Anh ta tin chắc như vậy, nhìn tôi sâu thẳm một lần nữa, rồi đẩy cửa ra ngoài.

 

Loading...