TRỐN KHỎI THẰNG NHÃI HƯ ĐỐN - Chương 08
Cập nhật lúc: 2024-07-08 19:49:34
Lượt xem: 300
Giọng của cô ấy trong điện thoại vừa vội vàng vừa bối rối:
"Bành Dương, mau đến bệnh viện trung tâm đi, nhanh, mang theo tiền!"
Lúc đó tôi đang chuẩn bị đưa Quả Quả đến vườn bách thú, nghe thấy giọng cô ấy hoảng loạn như vậy, nhanh chóng giao Quả Quả cho chủ nhà trong nhà trẻ tầng dưới, lái xe lao đến bệnh viện.
Lúc tôi tới chỗ Chúc Mẫn, cô ấy đang một mình nôn nóng đi lại trước cửa bệnh viện, tôi gọi cô ấy một tiếng, cô ấy nhào về phía tôi giống như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng.
Tôi hỏi cô ấy chuyện sao rồi, ai nhập viện rồi.
Chúc Mẫn có hơi khiếp sợ nhìn tôi một chút:
"Là Chúc Hi, thẳng bé đẩy ngã người phụ nữ mang thai tám tháng tầng dưới xuống cầu thang, xuất huyết nhiều, đang cấp cứu ở bên trong."
Tôi nghe xong thì đầu óc nổ tung, đây không phải g.i.ế.c người thì là cái gì? Loại trẻ con này thật đáng sợ!
"Chúc Hi đâu, cha mẹ đâu, sao chỉ có một mình em ở đây? Người nhà bệnh nhân đâu?"
"Mẹ dẫn Chúc Hi đi trốn rồi, sợ người nhà bệnh nhân đánh thằng bé, cha kêu em gọi điện thoại cho anh, đi thương lượng bồi thường với người ta."
Tôi tức giận đến mức đ.ấ.m một quyền vào trên cây cột cạnh bệnh viện, không nhịn được mắng chửi một tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tron-khoi-thang-nhai-hu-don/chuong-08.html.]
"Con mẹ nó đã là lúc nào rồi mà còn nghĩ đến chuyện giấu nó đi, hiện giờ quan trọng nhất không phải là để thằng nhãi hư đốn kia quỳ gối trước mặt người ta cầu xin tha thứ sao? Rốt cuộc nó phải làm sai bao nhiêu lần nữa thì mấy người mới có thể nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc hả? Đây không phải nghịch ngợm, không phải nghịch ngợm, là xấu xa! Là phạm tội!"
Chúc Mẫn hoang mang lo sợ bị tôi mắng cho bật khóc, khiến mọi người đều quay ra nhìn chằm chằm, tôi không để ý tới cô ấy, quay người chạy tới phòng phẫu thuật.
Bên ngoài phòng phẫu thuật có rất nhiều người, tôi tách đám người ra mới nhìn thấy rõ cha vợ Chúc Chí Quốc đang quỳ gối bên trong, than thở khóc lóc cầu xin người nhà của người phụ nữ mang thai:
"Trẻ con không hiểu chuyện, liều lĩnh, lỗ mãng, người lớn mọi người rộng lượng, giơ cao đánh khẽ tha thứ cho chúng ta lần này đi."
Một người có vẻ như là chồng của người phụ nữ mang thai đá một phát vào n.g.ự.c Chúc Chí Quốc:
"Tôi nói cho lão già ông biết, tốt nhất ông nên phù hộ vợ con tôi không sao, nếu không thì tôi không bỏ qua cho nhà ông đâu, không phải ông già rồi muốn con đến c.h.ế.t sao? Vậy ở ngay đây tôi nói cho ông biết, trừ phi ông có thể giấu nó đi cả đời, không thì sớm muộn gì cũng bị tôi dạy dỗ."
Anh ấy nói xong còn định đá thêm một cái nữa, bị người bên cạnh ngăn lại, nói không đáng ra tay với ông ta, lỡ đâu lại bị ăn vạ thì cũng không thể nói rõ được.
Tôi biết bây giờ không phải lúc bàn bạc bồi thường, vì để không kích thích đến người nhà bệnh nhân càng căm hận hơn, tôi không nói gì cả, đỡ Chúc Chí Quốc lên, ngồi trên ghế dài một bên, cùng nhau chờ đợi tin tức từ phòng phẫu thuật.
Cũng chính vào lúc này, tôi mới chắp vá ra toàn bộ đầu đuôi mọi chuyện từ trong lời nói chuyện phiếm của những người này.
Thì ra sau khi tôi và Quả Quả dọn đi, Chúc Hi biến căn phòng còn trống kia thành phòng vận động của mình, ngày nào chỉ cần không có tiết là sẽ chơi bóng, chạy bộ, nhảy nhót trong nhà, ầm ĩ đến mười một, mười hai giờ đêm, quấy rối tiếng ồn cực lớn cho hàng xóm dưới tầng.
Hàng xóm dưới tầng đã đi lên trao đổi về vấn đề ồn ào nhiều lần, cố ý nói rõ trong nhà mình có thai phụ, cần tĩnh dưỡng, thái độ của Chúc Chí Quốc ban đầu cũng coi như không tệ, lần nào cũng cười, nói lần sau sẽ chú ý.