TRỐN KHỎI THẰNG NHÃI HƯ ĐỐN - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-07-08 19:51:55
Lượt xem: 259
Chúc Mẫn và Chúc Chí Quốc hùng hổ đi từ toà án ra, về đến nhà thì phát hiện Diêu Quế Chi đã đưa Chúc Hi trở về, tất cả tức giận vừa rồi của Chúc Chí Quốc đều bị thổi bay, ôm Chúc Hi quan sát từ trên xuống dưới:
"Mấy ngày nay ở bên ngoài chịu khổ rồi, đều cũng gầy đi, mau để chị con nấu canh sườn bồi bổ cho con."
Tôi vừa định xen vào kêu bọn họ thông qua chuyện này dạy dỗ Chúc Hi thật tốt, nghĩ lại thì bọn họ yêu chiều con như vậy, nào chịu nghe tôi khuyên, hơn nữa, tôi cũng sắp không còn dây dưa gì với bọn họ nữa rồi, vẫn không nên để bị oán trách thì hơn.
Tôi nhân lúc Chúc Mẫn bận rộn trong phòng bếp, trịnh trọng đề nghị ly hôn với cô ấy.
Người một nhà như này thật là đáng sợ, tôi không muốn có bất cứ quan hệ nào với bọn họ thêm một khắc nào nữa.
Có lẽ Chúc Mẫn cảm thấy mình nghe nhầm rồi, hỏi lại tôi: "Anh nói cái gì cơ, anh lặp lại lần nữa xem?"
Tôi nói lại: "Chúc Mẫn, anh muốn ly hôn với em!"
Lúc này cuối cùng Chúc Mẫn cũng nghe rõ rồi, mặt cô ta căng lên, cầm nồi trong tay ném về phía đầu tôi:
"Ly hôn? Ăn của nhà tôi, uống của nhà tôi, ở nhà tôi, còn dám nhắc đến chuyện ly hôn với tôi! Ra ngoài hai ngày giỏi rồi đúng không!"
Tôi túm lấy cái nồi cô ấy ném tới, gằn từng chữ nói với cô ấy:
"Tôi nhất định phải ly hôn, không đồng ý thì gặp nhau ở tòa án."
Tôi hất cô ấy ra, lướt qua một nhà ba người ở cửa kia, phất tay áo bỏ đi.
Đi đến khúc rẽ cầu thang, xuyên qua khe cửa chưa đóng chặt, tôi nghe thấy Diêu Quế Chi nói với Chúc Mẫn:
“Không thể ly hôn được, ly hôn thì ai nuôi cả nhà chúng ta, con mau đuổi theo nó, ở chỗ của nó, dựa vào nó!"
Tôi hừ lạnh một tiếng trong lòng, tăng tốc bước chân xuống tầng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tron-khoi-thang-nhai-hu-don/chuong-10.html.]
Chúc Mẫn quả nhiên nghe lời mẹ cô ấy nói nhất, chúng tôi chuyển ra ngoài gần hai tháng cô ấy cũng chưa tới một lần nào, nhưng mẹ cô ấy vừa nói một câu, chạng vạng tối hôm đó cô ấy đã mò tới cửa nhà tôi.
Tôi chặn cửa không cho cô ấy vào.
Cô ta lấy từ trong túi ra một cái kẹp tóc hiếm khi thấy, nói vào trong nhà:
"Quả Quả, Quả Quả, mẹ tới rồi, mẹ mua kẹp tóc xinh đẹp cho con này, mau đến xem đi."
Quả Quả ngồi ở phòng khách quay lưng về phía cô ấy vẽ tranh, đầu không nhúc nhích một chút nào.
Chúc Mẫn lại không kiêng nể:
"Lòng dạ anh thật là xấu xa, anh xúi giục Quả Quả không nhận người mẹ là em sao?"
Tôi cười lạnh:
"Cô cũng biết cô là mẹ sao? Quả Quả lớn như thế, cô ôm con bé được mấy lần? Vì chăm sóc Chúc Hi, mới hai tháng cô đã để Quả Quả cai sữa, cô thật là vĩ đại."
"Cô từng cắt móng tay cho con bé chưa? Cô từng buộc tóc cho con bé chưa? Cô biết con bé mọc răng sâu đau đến mức ban đêm không ngủ được không? Con bé viêm phổi nằm viện tiêm, lúc những đứa trẻ khác đau đến mức gọi mẹ, cô có thấy nước mắt ghen tị trong mắt con bé không?"
"Cô căn bản không xứng làm mẹ của Quả Quả, cô đi đi, quay lại cái nhà cần cô kia đi, chỗ chúng tôi không cần cô."
Tôi nói xong, không để Chúc Mẫn kịp phản ứng đã đóng "Rầm" cửa lại, ngây người một lát, tôi đột nhiên nhìn thấy bả vai Quả Quả trước bàn vẽ run lên dữ dội.
Tôi vội vàng tiến lên, khẽ gọi tên của con bé.
Quả Quả quay đầu, trên mặt đẫm nước mắt.
Thì ra trong lòng con trẻ đều hiểu hết.
Nước mắt của Quả Quả càng khiến tôi kiên định với quyết tâm muốn ly hôn.