Trong Mây Có Ai - C4
Cập nhật lúc: 2024-03-19 19:27:54
Lượt xem: 204
Thật ra ta vẫn luôn biết đến sự tồn tại của hắn.
Cố Linh Lang vô cùng trân trọng một miếng ngọc bội, ở trên miếng ngọc đó khắc một chữ "Vân" nho nhỏ, hắn đặt nó cùng một chỗ với những văn kiện bí mật nhất, khóa trong hốc tối kín đáo nơi thư phòng.
Chẳng qua là từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ xuất hiện, Cố Linh Lang cũng không hề nhắc tới. Ta chỉ suy đoán rằng Cố Linh Lang có một người trong lòng trong tên có chữ Vân mà thôi.
Ấy mà đợi đến khi ta lâm chung mới biết được thì ra ta còn là thế thân của hắn.
Dù rằng trong cuộc hôn nhân bi đát này thật ra A Vân cũng chẳng hề nhúng tay vào, chỉ có mình Cố Linh Lang vì hắn mà đơn phương tình nguyện đối xử lạnh lùng với vợ cả. Nhưng ta không phải thánh nhân, ta chán ghét hắn là chuyện hiển nhiên chẳng cần bàn cãi.
Vậy mà bây giờ trông thấy hắn khóc như thế, những cơn giận chó đánh mèo này càng hiển lộ rõ sự vô lý hơn cả.
Thậm chí ta không nhịn được cảm xúc mà muốn lau những giọt nước mắt kia giúp hắn, nhưng mà tay của ta lại xuyên qua gò má trắng bệch ấy.
Ta sửng sốt, chợt lại âm thầm thở dài. Được rồi, mỹ nhân ơi, không phải tỷ tỷ không thương ngươi.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Nhưng thật sự là âm dương cách biệt, thân bất do kỷ*.
[*Thân bất do kỷ nghĩa là người sống trong xã hội, nhiều khi phải làm những chuyện không theo ý muốn, không điều khiển được tâm trí mà phải nghe theo sự sắp đặt, ý muốn của người khác - hoàn cảnh đẩy đưa.]
A Vân vẫn cứ ngồi bất động trước mặt ta, ta cũng ngồi xếp bằng đối diện hắn, chống cằm và đơn phương mắt lớn trừng mắt nhỏ với mỹ nhân.
Sắc trời đã dần sẩm tối.
Có một đám người lặng lẽ đi tới trước mộ của ta, tên cầm đầu quỳ một chân trên mặt đất kêu một tiếng tướng quân.
Ta nhìn thoáng qua gia huy trên cánh tay trái của người này.
Người của nhà họ Từ, trong tên có chữ Vân.
Ta gần như lập tức đã biết thân phận của hắn - Từ Lưu Vân.
Thì ra là hắn.
Đối với những đứa trẻ trong thế gia nơi kinh thành mà nói, cái tên Từ Lưu Vân này quả thực là một ác mộng. Hắn xuất hiện trong miệng của các trưởng bối, dùng để so sánh và tham chiếu với các tiểu bối nhà mình, mà thường thì người sau sẽ luôn bị châm chọc đến không ngóc đầu lên nổi.
Vì để tương lai của ta và a đệ có tiền đồ rộng mở hơn, mẹ ta thậm chí từng kết nối quan hệ ở khắp nơi để chúng ta có thể bái nhập thành học trò của Lục tiên sinh.
Tiếc là khi đó hắn đã xuất sư, không lâu sau lại xông lên chiến trường ở Bắc Cương, vậy nên ta vẫn luôn không có duyên được trông thấy "giấc mộng của ngàn vạn thiếu nữ kinh thành" này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-may-co-ai/c4.html.]
Nếu nói như vậy thì Cố Linh Lang đúng là phát huy đầy đủ câu châm ngôn "Đã trèo thì phải trèo lên nơi có bông hoa cao nhất". Ta âm thầm bùi ngùi thờ dài cho cái gan chó của y.
Chẳng trách không thành công.
Hì hì.
Ta còn chưa dư vị xong Từ tiểu tướng quân trong truyền thuyết thì đã nghe thấy tiếng đào đất vang lên.
Ai vậy? Ai không có đạo đức lại đi đào đất bên cạnh mộ của người ta để người c.h.ế.t cũng không được thanh tịnh vậy? Ta bất mãn nhìn về nơi tiếng động phát ra.
A, thì ra là đào mộ của ta, vậy thì không...
?
Ơ từ từ, Từ công tử? Hận đến cỡ nào mà ngay cả mộ phần của ta ngài cũng không buông tha?
Mỹ nữ không còn gì để nói.
Ta đã thoáng nghe lời đồn Từ tướng quân rất biết cách dùng người, thủ hạ dưới trường mỗi người đều là cao thủ hàng đầu, hôm nay vừa thấy quả nhiên là danh bất hư truyền.
Hì hà hì hục mấy xẻng thì mộ phần của ta đã bị đào xuyên đất.
Thậm chí sau khi nâng quan tài của ta lên, bọn họ còn lấp hết đất lại, khôi phục nguyên dạng ban đầu của ngôi mộ, vô cùng bảo vệ môi trường sinh thái.
Rất văn minh, rất có lễ phép.
Cái con khỉ ấy!
Người của triều đại này vô cùng coi trọng việc người c h ế t là lớn nhất, mồ yên mả đẹp. Cho dù là Cố Linh Lang cũng không thể không bóp mũi an táng ta ở phần mộ tổ tiên có phong thủy cực kỳ đẹp nhà y rồi cung phụng cho thật tốt.
Bây giờ cái tên Từ Lưu Vân này thế mà lại to gan đến vậy, dám gọi một đám người đến phần mộ tổ tiên nhà Cố Linh Lang để đào mộ.
Trong giây phút đó ta nhất thời không biết nên thương cảm cho bản thân mình hay là đi thương cảm cho Cố Linh Lang.
Nhưng ta chỉ là một con quỷ, ta cố gắng hết sức cũng không khống chế nổi bản thân mình, cứ thế mà bay theo mồ mả của ta dọn nhà đi chỗ khác.
Ôi chao.
Nếu có người nghe thấy ta nói chuyện thì tốt rồi, ta có thể để lại vài tin tức cho cha mẹ và các bạn tốt của mình, nói với bọn họ rằng ta đã dời đến chỗ ở tốt hơn, tiết thanh minh năm sau còn biết chỗ mà tới tưởng nhớ.
Ta cũng chỉ là tục nhân mà thôi, dù cho ta đã c h ế t rồi nhưng trong lòng vẫn luôn hy vọng rằng thế gian này còn có người nhớ nhung ta.