Trong mộng vắng bóng thu - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-12 15:55:59
Lượt xem: 187
1
Thôi Ninh Viễn là phu quân mà ta nhặt được từ trên núi xuống.
Phụ mẫu hắn mất khi hắn còn nhỏ, hắn đã dẫn theo muội muội, Thôi Ninh Chi, vừa đi học vừa kiếm sống.
Khi Thôi Ninh Chi mười bốn tuổi, nàng ta bị một tên cận vệ nạp về làm vợ lẽ. Thôi Ninh Viễn đến cứu nàng ta nhưng lại bị người hầu của nhà đó đánh đập nặng nề và ném xuống chân núi.
Đó là lúc ta đưa hắn về nhà.
Sau khi được uống canh nhân sâm và bôi thuốc vào vết thương, phải mất nửa ngày hắn mới tỉnh lại.
Chàng trai lạnh lùng và bướng bỉnh như cây tre xanh nằm đó với khuôn mặt tái nhợt, nhưng lại trông quyến rũ đến lạ.
Ta chống cằm ngồi trên bàn, nhìn vào đôi mắt vẫn còn hơi mơ hồ đó và bình tĩnh nói:
“Ta có thể giúp ngươi với điều kiện ngươi phải ở lại Khương gia, làm phu quân của ta.”
Sắc mặt Thôi Ninh Viễn tái nhợt, đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn ta, trong mắt hiện lên vẻ nhục nhã.
Ta gõ nhẹ lên bàn nói: “Ngươi cũng có thể từ chối. Lần này ta cứu người và cho thuốc đều là lòng tốt của ta, ta cũng sẽ không lấy một xu nào.”
Đương nhiên, cuối cùng hắn cũng đồng ý với ta.
Ta đưa hắn ra cửa, tên cận vệ sợ hãi đẩy Thôi Ninh Chi ra, nàng ta nhào vào vòng tay Thôi Ninh Viễn và khóc một hồi…
Thật là một bộ phim cảm động về tình cảm gia đình sâu sắc giữa huynh muội.
Ta đang ngồi uống trà thì tên cận vệ kia đến gần ta với vẻ giễu cợt rồi cầu xin lòng thương xót:
“Là tại hạ có mắt không tròng, tại hạ không biết đây là người nhà của Khương tiểu thư, hy vọng tiểu thư bỏ qua cho tiểu…”
Vào khoảnh khắc đó, ta thấy trong mắt Thôi Ninh Viễn hình như có thứ gì đó vừa lóe lên.
Có lẽ đó là sự ham muốn quyền lực, tiền tài và danh vọng.
Cuộc hôn nhân giữa Thôi Ninh Viễn và ta vừa mới được quyết định.
Hắn cùng muội muội sống ở nhà họ Khương. Mọi người đều biết hắn là phu quân nuôi từ bé của ta, của Khương Địch.
Phụ thân ta tuy là tướng quân trong triều đình nhưng trong nhà chỉ có một thê tử, phụ mẫu ta cũng chỉ sinh ra có một mình ta vì thế ta cũng chính là nữ nhi duy nhất trong nhà.
Tiếc rằng ta mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo từ trong bụng mẫu thân.
Mỗi lần khi đang ăn tối với Thôi Ninh Viễn, ta đều phải quay đầu đi ho một trận dữ dội. Mỗi lần như thế ta lại nhìn thấy trên mặt hắn hiện lên vẻ chán ghét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-mong-vang-bong-thu/chuong-1.html.]
Nha hoàn Ỷ Nguyệt giơ tấm khăn che miệng của ta lên, trên đó có vết m.á.u lớn màu đỏ tươi.
Thôi Ninh Chi vốn không ưa ta, cười nhạo nói: “Thì ra ngươi là kẻ bệnh tật đầy mình.”
Ỷ Nguyệt tức giận buột miệng: "Sao ngươi dám nói chuyện với tiểu thư nhà ta như vậy? Thật sự là quá ngang ngược!"
“Ninh Chi còn nhỏ, đã đắc tội Khương tiểu thư, xin hãy tha thứ cho con bé.”
Thôi Ninh Viễn vén áo choàng lên, quỳ xuống trước mặt ta: “Nếu tiểu thư không vui thì cứ trừng phạt ta đi.”
"Huynh, huynh đang làm gì vậy?" Thôi Ninh Chi vội vàng kéo tay áo hắn, "Huynh đường đường là một người đàn ông chính trực, kiêu ngạo mà ả ta lại dám sỉ nhục huynh như vậy..."
"Câm miệng!" Thôi Ninh Viễn thấp giọng mắng.
Ta nhàn nhã quan sát cảnh tượng này, hồi lâu sau mới cất tiếng nói:
“Năm sau con bé cũng đến tuổi cập kê rồi, cũng không còn nhỏ nữa. Nếu nó vẫn không có quy củ ta sẽ gửi nó đến học đường nữ sinh để học nội quy.”
Thôi Ninh Viễn ngẩng đầu nhìn ta, lạnh lùng nói: "Còn ta thì sao? Tiểu thư dự định sắp xếp cho ta như thế nào?"
Ta cong môi đứng dậy vịn vào tay Ỷ Nguyệt:
"Nếu ngươi đã là phu quân nuôi từ bé của ta, đương nhiên ngươi phải đi cùng ta đến học đường ở kinh thành."
2
Hơn ba năm sau khi bọn ta đính hôn, Thôi Ninh Viễn vẫn còn oán giận ta, thậm chí còn từ chối cách xưng hô với ta.
Học thức của hắn đúng là rất ưu tú, nổi danh ở tất cả các học đường ở kinh thành.
Phu tử thường sẽ lấy thành tích của hắn để khiển trách những người suốt ngày chỉ ăn chớa đoạ không chịu học hành. Đám người đó tức giận bèn lôi thân phận phu quân nuôi từ bé của hắn ra để cười nhạo.
Thiết Mộc Lan
Càng lớn lên, cơ thể ta càng suy yếu đi.
Mùa đông lạnh buốt, ta không thể chịu được gió bấc.
Mẫu thân ra lệnh cho người che đậy xe thật chặt, đặt mấy cái bếp lò cầm tay trong xe khiến cho Thôi Ninh Viễn phải đổ mồ hôi trên chóp mũi.
"Nếu cảm thấy nóng, cứ cởi áo choàng ra, khi nào xuống xe hẵng mặc lại."
Nói xong, ta bèn đưa tay giúp hắn cởi áo choàng.
Hắn nghiêng người tránh tay ta, trong mắt tràn đầy vẻ chán ghét: “Đừng chạm vào ta.”
Ta sửng sốt, hai tay đang giơ lên chợt cứng đờ trong không khí: “Ngươi ghét ta đến mức như vậy sao?”