Trọng Sinh Chi Hưu Phu - P9
Cập nhật lúc: 2024-11-07 22:35:30
Lượt xem: 164
Đúng vậy, mang ta về, tiền bạc trên người ta chẳng phải đều là của hắn sao?
Ta bước lên một bước, nhanh chóng ấn hắn xuống đất, lấy d.a.o kề vào cổ họng hắn, lạnh lùng quát:
"Bảo bọn chúng lui ra!"
Hắn cười ha hả, cà lơ phất phơ nói:
"Cô nương, ta sợ quá, cô mau thả ta ra đi!"
Tiếng cười vang lên như sấm.
Tim ta như rơi xuống vực sâu.
Binh khí của ta, chỉ có một con d.a.o nhỏ, một cây trâm cài có thể làm ám khí, cây trâm đó là Thẩm Ngôn mượn tay Cố Ngự tặng ta, còn chưa từng dùng thử.
Cho dù ám khí trăm phát trăm trúng, ta mệt mỏi đến cùng cực cũng không thể nào lấy một chọi một.
"Tiểu muội muội, sao nàng lại run rẩy vậy?"
Một bàn tay lạnh lẽo dính nhớt sờ lên bắp chân ta, ta cố nén sợ hãi trong lòng, đột nhiên đ.â.m con d.a.o nhỏ vào xương bả vai phải của hắn, m.á.u tươi nóng hổi chảy ra từ vết thương, khoảnh khắc đó dường như tất cả âm thanh đều biến mất.
Ta bình tĩnh nói:
"Bây giờ có thể bảo bọn chúng lui ra chưa?"
Hắn như vừa mới hoàn hồn, hét lên thảm thiết:
"Con …"
Lại một nhát d.a.o nữa đ.â.m vào xương bả vai trái của hắn:
"Lui hay không?"
Hắn giãy giụa dữ dội dưới tay ta, ta ấn chặt hắn, lưỡi d.a.o vẫn kề sát cổ họng hắn.
"Mọi người cùng lên, trả thù cho đại đương gia!"
Không biết ai hô lên trước, đám đông bắt đầu xôn xao.
Trái tim ta chìm xuống đáy vực.
Vòng vây dần thu hẹp, ta thậm chí còn nhìn thấy từ ánh sáng phản chiếu trên lưỡi d.a.o trước mặt, người phía sau đã giơ cao đao phủ.
Cứu được hay không thì cứ liều mạng thử xem, ta nhanh chóng rút cây trâm cài trên đầu xuống –
14
Trong chớp mắt, đám người này lần lượt ngã xuống, ta đứng c.h.ế.t trân tại chỗ.
Một đôi tay ấm áp phủ lên mắt ta:
"Nghiên Nghiên, đừng nhìn."
Vòng tay chàng thật ấm áp, mang theo mùi hương hoa mơ mà ngay cả mùi m.á.u tanh cũng không che lấp được.
Ta bỗng nhiên bật khóc nức nở, bao nhiêu tủi hờn, mệt mỏi, uất ức, sợ hãi trên đường đi dường như đều hóa thành nước mắt thi nhau tuôn ra từ khóe mi.
Thẩm Ngôn ôm chặt ta vào lòng, giọng nói đầy thương xót:
"Xin lỗi, ta đến muộn rồi."
Trái tim căng thẳng suốt những ngày qua cuối cùng cũng được thả lỏng, ta không muốn nghĩ gì nữa, cũng không muốn nói gì, chỉ muốn tham lam tận hưởng chút ấm áp ngắn ngủi này.
"Biên quan xa xôi, vừa nhìn thấy tờ cáo thị ta đã đoán nàng đang chạy về phía này, phái rất nhiều người đi tìm nàng, may quá, may quá…"
Trong giọng nói của chàng, tràn đầy sự may mắn khi thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Trên xe ngựa trở về thành, chàng nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương trên tay ta.
Ta lấy thánh chỉ của Thái hậu đưa cho chàng, nói với chàng, ta có chuyện quan trọng nhất định phải gặp Định An vương mới có thể nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-chi-huu-phu/p9.html.]
Im lặng một lúc, chàng đột nhiên hỏi nhỏ:
"Là di chiếu của Tiên đế?"
Rõ ràng là câu hỏi, nhưng lại mang ngữ khí vô cùng chắc chắn.
Ta giật mình kinh hãi, một suy đoán táo bạo xuất hiện trong đầu, đến mức tự véo mạnh vào vết thương trên tay cũng không hề hay biết.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Chàng chậm rãi và mạnh mẽ tách những ngón tay ta ra, nắm lấy tay ta.
Thấy ta trừng mắt nhìn, chàng lại buông ra, bất đắc dĩ giải thích:
"Chuyện năm đó, ta cũng chỉ biết một chút, đợi gặp phụ vương ta rồi, sẽ kể rõ cho nàng nghe."
Chàng đưa ta đến vương phủ, rồi tự mình cưỡi ngựa đi điều binh.
Ta đứng trên nền gạch sáng bóng loá mắt của Định An vương phủ, mãi sau mới cảm thấy không tự tại. Ta đã nhiều ngày không tắm rửa, người đầy bụi đất và m.á.u tanh, chắc hẳn giờ này trông ta chẳng khác gì kẻ ăn xin đầu bù tóc rối.
Định An vương phi đã sớm nghê đón, ôm chặt lấy ta, giọng dịu dàng:
"Cô nương tốt, đường xa vất vả rồi."
Ta không khỏi xấu hổ, sợ mùi trên người mình làm phiền đến vương phi, nhưng bà đã buông tay ra:
"Trên người con còn vết thương nào khác không? Ta sai người đi lấy thuốc cho con nhé?"
Hai chân đau rát, ta khẽ cúi người:
"Đa tạ vương phi."
Bà ngăn ta lại, mỉm cười nói:
"Đừng khách sáo, cứ coi đây như nhà mình là được."
Sân sau vương phủ trồng đầy hoa mai. Thấy ta dừng bước, vương phi cười giải thích:
"Cái đứa con trai này của ta, không biết từ bao giờ lại thích hoa mai, ngay cả hương thơm trong phòng cũng đổi thành hương mai, ngày nào cũng ngẩn người nhìn rừng mai này. Lần trước bị thương nằm trong phòng, một ngày phải đóng cửa sổ cho nó tám trăm lần, nó vẫn có thể mở ra tám trăm lẻ một lần!"
Ta cũng không nhịn được cười, muốn hỏi thăm vết thương của chàng, nhưng chẳng biết mở lời thế nào, chỉ nghe vương phi tiếp tục nói:
"May mà thằng bé này da dày thịt béo, chẳng mấy chốc đã khỏi, nhưng lại không biết mắc bệnh gì mới, ngày nào cũng cười ngây ngô nhìn rừng mai, thật là không chịu nổi."
Ta thay y phục của vương phi, áo ngắn hẹp, thật bất ngờ lại vừa người.
Sau khi sửa soạn xong, ta đến tiền sảnh, lại thấy Định An vương đang ôm vương phi làm nũng, giọng còn có vẻ ủy khuất:
"Nương tử, phu quân thật sự không nỡ xa nàng, hơn nữa chuyện này cứ để Ngôn nhi tự mình đi là được rồi mà? Đi đi về về, vợ chồng chúng ta ít nhất cũng phải hơn một tháng mới gặp lại, phu nhân, phu nhân tốt của ta..."
Ta nhất thời tiến thoái lưỡng nan, đành phải lặng lẽ quay đầu, rồi cố tình bước nặng nề về phía này.
Không ngờ vương gia vẫn ôm vương phi không buông, vẫn nhìn vương phi chằm chằm, vương phi nhiệt tình gọi ta:
"Nghiên nhi, lại đây, ta chưa từng thấy di chiếu bao giờ, mau đưa ta xem thử."
Ta có chút do dự, suy nghĩ một hồi, vẫn đưa di chiếu cho vương phi.
Vương phi mất kiên nhẫn đẩy vương gia ra, rồi trịnh trọng mở cuộn chỉ màu vàng, đối với vương gia mà nói:
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết..."
Ta há hốc mồm. Bà cầm ngược rồi.
Điều làm ta kinh ngạc hơn còn ở phía sau, Định An vương quỳ một chân xuống, cười hì hì:
"Thần, không muốn tiếp chỉ!"
"Hai người có thể đừng làm loạn nữa không!" Một cậu bé trắng trẻo mũm mĩm đột nhiên xuất hiện, bĩu môi nói: "Bây giờ trong kinh thành loạn thành cái dạng gì rồi, hai người còn tâm trí ở đây đùa giỡn! Đại ca con đã điểm binh xong, đang gấp rút đi cứu nhà nhạc phụ rồi, đợi đến sốt ruột cả lên rồi!"
Ta thật sự không dám tin vào tai mình, cách tương xử của gia đình Định An vương hoàn toàn lật đổ tưởng tượng của ta về vương phủ.