Trọng Sinh Gặp Kẻ Yandere - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-11-05 21:36:07
Lượt xem: 347
Trì Nghịch hơi mở to mắt, dường như bị dọa sợ.
Đi qua hành lang, anh ấy đột nhiên dừng bước.
“Trình Tri Ý, em đừng…”
Nói nhiều quá.
Tôi mất kiên nhẫn đẩy anh ấy vào căn phòng nhỏ bên cạnh.
Ấn anh ấy vào cánh cửa, nhón chân hôn lên.
Cho đến khi nhịp tim dưới lòng bàn tay ngày càng dồn dập.
Nguy hiểm thật.
Tôi còn sợ anh ấy đột tử tại chỗ.
Khi rời khỏi môi anh ấy, anh ấy theo bản năng hé môi đuổi theo một chút.
Sau khi nhận ra mình đã làm gì, sắc mặt Trì Nghịch khó coi đến cực điểm.
Giơ tay che mắt tôi, lòng bàn tay run rẩy.
“Không cho nhìn.”
Trì Nghịch mười chín tuổi, mặt mỏng như tờ giấy.
Bị hôn một cái là ngoan ngoãn ngay.
Cả ngày kiểm tra cũng không nói thêm lời nào.
Kết quả kiểm tra không tốt lắm.
Dạ dày của Trì Nghịch mọc hơn mười polyp, tính chất không rõ ràng.
“Chỉ có thể cắt bỏ để làm xét nghiệm mô bệnh học, có tiền sử gia đình không?” Bác sĩ hỏi.
“Ông nội và bà nội đều c.h.ế.t vì ung thư dạ dày.”
Ánh mắt Trì Nghịch trống rỗng, không biết đang nghĩ gì.
Trong mắt bác sĩ lộ ra vẻ thương hại: “Nhanh chóng nhập viện cắt bỏ đi!”
Trì Nghịch không hề hợp tác chút nào.
Vừa làm thủ tục nhập viện xong, ngày hôm sau đã muốn “vượt ngục”, bị tôi bắt tại trận.
Tôi tức giận vì thái độ thờ ơ của anh ấy với sức khỏe của chính mình.
“Trì Nghịch, nếu anh còn hành hạ cơ thể mình như vậy nữa, tôi sẽ không thích anh nữa.”
Tôi ném hộp mì gói vào tủ, rồi bày bữa sáng dinh dưỡng mang đến lên bàn.
Mãi đến khi trong tay bị nhét một cái thìa, Trì Nghịch mới như bừng tỉnh.
Cả người xù lông lên:
“Trình Tri Ý, có phải em quá tự tin rồi không?”
“Ai cần em thích chứ?”
Trì Nghịch hai mươi chín tuổi ôn hòa phóng khoáng, chưa bao giờ dùng lời lẽ cay nghiệt để công kích người khác.
Người bệnh luôn đặc biệt yếu đuối, tôi thở dài trong lòng, không định so đo.
Trì Nghịch ném thìa vào bát.
Nước canh nóng b.ắ.n lên cánh tay tôi, lập tức đỏ ửng lên một mảng.
Sắc mặt Trì Nghịch tái nhợt, dời mắt đi chỗ khác.
Giọng điệu cứng nhắc và lạnh lùng.
“Trình đại tiểu thư thích hầu hạ người khác như vậy, sao không đến bệnh viện xin làm y tá đi.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy Trì Nghịch nói móc tôi như vậy.
Cánh tay đau nhói.
Nhưng không đau bằng cảm giác khó chịu trong lòng.
Tôi cười lạnh: “Trì Nghịch, đừng chọc giận tôi.”
Anh ấy cố tình đối đầu với tôi, lấy mì gói ra pha nước ấm.
Mì còn chưa nở, đã ăn một cách vội vàng.
Tôi quay đầu bỏ đi.
Buổi trưa y tá gọi điện đến, nói Trì Nghịch vừa rời viện, không nói đi đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-gap-ke-yandere/chuong-7.html.]
“Bữa trưa lại ăn mì gói à?” Tôi hỏi.
“Trước khi đi anh ấy đã ăn hết bữa sáng mà Trình tiểu thư mang đến.”
“Có hâm nóng không?”
“Không ạ.”
Không biết tại sao, trong lòng càng thêm khó chịu.
Thà rằng anh ấy ăn mì gói nóng hổi.
Trì Nghịch sống rất tiết kiệm.
Kiếp trước, lần đầu tiên bị anh ấy đưa vào căn biệt thự trống rỗng.
Tôi cứ tưởng đây là căn nhà bỏ trống của anh ấy, định “kim ốc tàng kiều”.
Sau này mới biết đây chính là nhà của anh ấy.
Biệt thự có tổng cộng ba tầng, phần thuộc về Trì Nghịch chỉ có một phòng ngủ không ban công và một phòng làm việc nhỏ.
Quần áo của anh ấy trong tủ cũng chỉ có bấy nhiêu đó.
Tầng hai và tầng ba lần lượt là phòng trang điểm, phòng quần áo, phòng giải trí, phòng trà của tôi…
Cả căn biệt thự đều là đồ của tôi, thỉnh thoảng cũng cảm thấy ngại ngùng.
Hỏi Trì Nghịch, tôi làm vậy có quá đáng không?
Không có chút tự giác nào của chim hoàng yến bị nuôi nhốt cả.
Đang xem tài liệu, Trì Nghịch ngẩn người một chút, chậm rãi tháo kính gọng kim loại xuống, đôi mắt đen chứa đầy ý cười dịu dàng.
"Đại tiểu thư, đây là nhà em."
Giọng anh trầm thấp, giống như đang dụ dỗ thì thầm:
"Cho dù quá phận hơn nữa, cũng không tính là quá phận."
Haizz!
Chồng tôi tốt như vậy, sao tuổi dậy thì phản nghịch lại kéo dài thế nhỉ!
11
Trì Nghịch không về trường.
Tôi dựa theo địa chỉ bạn cùng phòng anh ấy đưa, tìm đến chỗ ở của anh.
Gõ cửa vài tiếng mà không thấy ai đáp lại.
Cửa có khóa mật mã.
Tôi tiện tay nhập ngày sinh của mình vào, cửa mở.
……
Trì Nghịch không có nhà.
Căn phòng mang theo phong cách lạnh lẽo, chỉ có màu đen, trắng và xám, đồ nội thất lại càng đơn giản hơn.
Bên cạnh gối đầu lộ ra một màu hồng quen thuộc.
Tôi rút ra xem, quả nhiên là cuốn nhật ký.
Nhật ký của Trì Nghịch năm mười chín tuổi.
Xem trộm nhật ký là hành động không có đạo đức.
Vì vậy, tôi vừa tự kiểm điểm bản thân, vừa hào hứng mở ra xem.
Ừm.
Độ tương đồng về nội dung với cuốn trong phòng tôi là 99%.
Điểm khác biệt duy nhất là, kiếp trước trong thời gian học đại học, tôi và Trì Nghịch không có bất kỳ giao điểm nào, nên anh ấy nhiều nhất chỉ thỉnh thoảng viết vài câu lúng túng:
“Lại gặp Đại tiểu thư rồi, tim đập nhanh quá.”
“Mơ thấy cô ấy, sắp nổ tung rồi.”
Còn trang mới nhất của cuốn nhật ký này.
Chữ viết đứt đoạn, run rẩy như sóng biển.
Anh ấy viết:
“Cuối cùng em ấy cũng thuộc về tôi rồi >.
Ngày được ghi là đêm ở quán bar.