Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ! - CHƯƠNG 7

Cập nhật lúc: 2024-10-03 09:14:20
Lượt xem: 8,965

Tôi giơ điện thoại của cô ta lên cao, rồi trước ánh mắt mong chờ của cô ta, tôi tuyên bố với cả lớp: "Mời bà con cô bác đến xem nào! Qua đây xem nào! Đây là điện thoại mới mà bố tôi, Chu Minh Khôn, mua cho đứa con gái riêng Tưởng Nhiễm Nhiễm này!

"Nhưng mà, hôm qua lúc bố tôi ly hôn với mẹ tôi, ông ta đã nói thẳng với tôi rằng ông ta không có tiền nuôi tôi, bảo tôi coi như không có ông ta là bố.

"Ông ta không có tiền nuôi con gái ruột mà lại có tiền mua điện thoại cho con gái riêng, các cậu nói xem tại sao vậy?"

Ánh mắt của cả lớp đổ dồn vào tôi và Tưởng Nhiễm Nhiễm -

Tưởng Nhiễm Nhiễm biết rõ tôi sẽ không nói gì tốt đẹp, lúc này mặt đỏ như gấc, nhón chân muốn lấy lại điện thoại.

Tôi cao hơn Tưởng Nhiễm Nhiễm hẳn nửa cái đầu, làm sao có thể để cô ta lấy được dễ dàng như vậy.

Tôi vừa trêu Tưởng Nhiễm Nhiễm xoay vòng vòng như trêu chó con, vừa nói ra đáp án: "Đương nhiên là vì mẹ cô ta là hồ ly tinh, quyến rũ bố tôi, tên tra nam này bỏ vợ bỏ con rồi!"

Chuyện nhà tôi các bạn học ít nhiều cũng biết, ngay cả những bạn học bình thường không thân thiết với tôi lắm cũng tỏ ra đồng cảm với tôi, đứa trẻ đáng thương bị bố ruột bỏ rơi.

Thêm vào đó, nửa năm nay Tưởng Nhiễm Nhiễm dựa vào việc mẹ cô ta cặp kè với bố tôi nên ăn mặc, tiêu xài đều được nâng cấp toàn diện, có chút bộ dạng nhà quê mới phất, hễ có dịp là lại thích khoe khoang giày hiệu, đồng hồ hiệu, cặp sách hiệu của cô ta trong lớp...

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Đã có người ngứa mắt cô ta từ lâu rồi.

Lúc này tôi ra mặt dạy dỗ cô ta, vừa có lý lẽ vừa hợp tình hợp lý, đương nhiên là được mọi người ủng hộ nhiệt tình.

Vì vậy, tôi vừa dứt lời, mọi người liền cười ồ lên.

Mấy bạn học thân thiết với tôi cười đặc biệt to.

Tưởng Nhiễm Nhiễm cố gắng lắm mới không khóc: "Chu Vũ Tình, đây là bố tớ chủ động mua cho tớ, cậu ghen tị với tớ đấy à!"

Tôi hừ lạnh: "Tôi ghen tị với cậu cái gì? Ghen tị với cậu có một người mẹ biết quyến rũ chồng người khác à? Hay ghen tị với cậu có một người bố phải ngồi tù à? Hay ghen tị với gia thế học vấn nhà cậu? Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, sau này cậu cũng cứ việc đi tìm một tên ngốc nghếch như bố tôi, lấy tiền học của con gái người ta mua điện thoại cho con gái mình nhé?"

Các bạn học cười to hơn nữa.

Dù Tưởng Nhiễm Nhiễm có mặt dày, có mưu mô đến đâu cũng bị tôi bức đến mức không nhịn được nữa, giơ tay định tát tôi.

Nhưng tôi đường đường là người có đai đen 6 đẳng, làm sao cô ta có thể tát được chứ?

Tôi nắm chặt cổ tay cô ta, cảnh cáo: "Tôi khuyên cô, được voi đòi tiên. Bố dượng mua điện thoại cho cô, ông ta thấy đáng giá, nguyện ý làm kẻ ngốc thì ai cũng không nói được gì. Nhưng cô tự mình mặt dày, chạy đến trước mặt tôi, người bị hại, khoe khoang thì đúng là tự tìm đường chết!

"Hôm nay coi như cho cô một bài học, sau này tránh xa tôi ra. Nếu không, mỗi lần cô đến, tôi lại phải nhắc nhở cô một lần, cô và mẹ cô rốt cuộc là loại người hạ tiện nào!"

Lời nói của tôi có lý lẽ, có bằng chứng, khiến người ta phải tỉnh ngộ, các bạn học đang xem, không chỉ có người vỗ tay khen ngợi tôi mà thậm chí còn có người vỗ tay cho tôi nữa.

Tsk tsk, miệng lưỡi quần chúng, cái tát của quần chúng, sức mạnh của quần chúng, tôi thật sự là vận dụng quá thuần thục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-lam-bao-boi-cua-me/chuong-7.html.]

Cuối cùng Tưởng Nhiễm Nhiễm không chịu nổi nữa, bật khóc bỏ chạy.

Các bạn học nhao nhao giơ ngón tay cái với tôi.

Nhìn khắp cả lớp, chỉ có một bạn học không giơ ngón tay cái, nhưng tôi nhìn thấy góc nghiêng của cậu ấy, cậu ấy đang cúi đầu cười.

Rõ ràng là cũng rất vui vẻ.

Tôi lục lại ký ức xa xôi của mình, nhận ra cậu bạn học đang cười thầm này chính là học bá Điền Hạo Nhiên của kiếp trước.

Hình như cuối cùng cậu ấy thi đỗ Thanh Hoa?

Mắt tôi sáng lên, đi về phía học bá Điền.

"Điền Hạo Nhiên, làm một giao dịch với tớ được không?"

Tôi định dùng 100 Bitcoin để đổi lấy việc Điền Hạo Nhiên giúp tôi ôn tập.

Nhưng mà Bitcoin lúc này nghe như một trò đùa vậy, tôi vắt óc suy nghĩ xem nên nói thế nào để thuyết phục cậu ấy mới không khiến tôi trông giống kẻ ngốc.

"Cậu cũng thấy rồi đấy, tình hình gia đình tớ như thế này."

"Bố tớ và mẹ kế tớ đều đang chờ xem trò cười của tớ. Tục ngữ nói không hấp bánh bao cũng phải tranh hơi, kỳ thi đại học này tớ nhất định phải thi cho thật tốt.

"Nể tình bạn học, cậu có thể giúp tớ học hành chăm chỉ không? Tớ cũng không có yêu cầu gì khác, cậu chỉ cần cho tớ xem vở ghi chép của cậu là được rồi.

"Tớ sẽ không để cậu giúp tớ không công đâu, tớ sẽ trả công cho cậu -"

Tôi còn chưa kịp đưa ra gói quà 100 Bitcoin của mình thì học bá Điền đã đột nhiên đứng bật dậy, như thể trúng số độc đắc vậy, không biết là vì hưng phấn hay căng thẳng mà mặt đỏ bừng.

"Tớ đồng ý."

Tôi nhìn học bá Điền.

Học bá Điền nhìn tôi.

Mặt cậu ấy đỏ bừng, nhưng đôi mắt lại sáng long lanh, như có ánh sao lấp lánh: "Tớ đồng ý giúp cậu ôn tập, không cần cậu trả công đâu."

Đứa nhỏ này chẳng lẽ là đồ ngốc sao?

Xem ra, cậu ấy không biết thứ mà cậu ấy sắp nhận được là gì rồi.

 

Loading...