Trọng Sinh Làm Hoàng Hậu Được Cưng Chiều - Chương 62
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:14:26
Lượt xem: 34
Đôi môi thơm ngọt mềm mại của thiếu nữ không gì sánh nổi, đụng vào liền không muốn rời đi. Tiết Nhượng là nam tử huyết khí sôi trào, đến lúc này, làm sao còn có thể khống chế nổi? Trong một lúc sự dè dặt cẩn trọng ngày xưa tất cả đều quẳng ra sau đầu, tình cảm kìm nén sâu trong nội tâm nhất thời bị kích thích mà phát ra, chỉ còn hơi thở thô thô, mở miệng, muốn một ngụm nuốt vào cô nương mà mình xem như đầu quả tim cả hai đời này!
Một tay hắn che mắt của nàng, một tay ôm vòng eo của nàng.
Vòng eo mảnh nhỏ như liễu mềm mại đúng như tưởng tượng của hắn, dường như chỉ khẽ gập một cái sẽ bị bẻ gẫy.
Hắn muốn dùng sức ôm chặt nàng, nhưng suy cho cùng vẫn còn giữ một chút lý trí, chỉ thoáng dùng sức ôm, không cho nàng tránh thoát. Hơi thở hổn hển rối loạn hòa vào nhau, hắn hôn một cách không có cách thức thật lâu, rốt cục tiểu cô nương trong lòng mới nhận ra, ưm ưm ưm vùng vẫy.
Hắn buông nàng ra, bàn tay che lại trên mắt nàng cũng thoáng dời đi.
Chân Bảo Lộ nhìn Tiết Nhượng trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ kịch liệt. Cả hai đời cộng lại, lần đầu nàng bị người ta hôn như vậy. Ngay cả đời trước khi nàng ở bên Từ Thừa Lãng lâu như vậy, hắn luôn chỉ phát hồ tình chỉ hồ lễ*. Nàng thở hổn hển, cả người vốn là có chút lạnh, nhưng lúc này toàn thân đều vô cùng nóng, còn mềm nhũn, không có hơi sức. Nàng mở to hai mắt trừng hắn, không gì ngoài xấu hổ đỏ mặt, hơn nữa là tức giận.
Sao hắn có thể như vậy? Chân Bảo Lộ trợn tròn mắt, đang muốn mở miệng trách cứ.
Nhưng đúng lúc này chóp mũi bỗng nhiên thấy ngứa, sau đó liền không hợp thời hắt xì.
Mấy ngày nay trong người nàng đã khó chịu, hắt hơi thật rất bình thường. Nhưng tiểu cô nương là người thích xinh đẹp, loại chuyện hắt xì hơi này, cũng muốn làm cho lịch sự, có thể tao nhã bao nhiêu thì tao nhã bấy nhiêu. Thay vào đó lúc này nàng hắt hơi vang dội, cái mũi liền ẩm ướt... cả nước mũi cũng chảy ra.
Lần này được rồi, thoáng cái cơn tức cũng không còn.
Không khí ái muội cũng lập tức tan thành mây khói, khiến cho mặt của Chân Bảo Lộ đỏ lên, thật muốn tìm một cái lỗ chui vào. Hắn gần nàng như vậy, cũng không biết nước mũi có văng lên mặt của hắn hay không.
Tiết Nhượng đã chuẩn bị rất tốt để bị đánh mắng. Lúc này lại đột phát tình huống loại này, cũng có hơi lờ mờ. Trên người không mang theo khăn tay, hắn giơ tay dùng tay áo của mình xoa xoa nước mũi cho nàng, cẩn thận, một chút cũng không chê nàng bẩn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc này Chân Bảo Lộ mới đẩy hắn ra, đứng dậy liền muốn xuống giường. Cả người nàng run rẩy, hốt ha hốt hoảng đi giày vào, thấy hắn cũng muốn bước xuống, thì hung dữ nói: “Không được qua đây!” Hiện giờ, nàng không biết nên làm như thế nào. Phản ứng duy nhất đó là hắn đừng đến gần nàng hơn nữa.
Nàng nói không, hắn ngồi ở chỗ kia thật sự bất động.
Tiết Nhượng nhìn nàng.
Gò má của tiểu cô nương hồng như thoa son, hắn cho rằng nàng sẽ khóc, nhưng nàng chỉ đỏ mắt, còn chưa khóc. Thấy nàng tức giận, hắn lập tức có chút luống cuống, nhưng trên mặt lại tỏ ra bình tĩnh, mở miệng gọi: “Tiểu Lộ...”
“Tiểu Lộ còn đang ngủ sao?”
Nghe được tiếng của tỷ tỷ truyền đến từ bên ngoài, Chân Bảo Lộ ngẩn ra, thoáng cái đã phản ứng kịp.
Nàng không dám nói lớn tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng chỉ kìm nén, nói với Tiết Nhượng: “Huynh đi nhanh lên!” Nếu để tỷ tỷ nhìn thấy, thì nàng phải giải thích thế nào?
Lúc Chân Bảo Quỳnh tiến vào, thì nhìn thấy muội muội nhà mình yên lặng nằm trên giường La Hán. Nàng ta có hơi lo lắng, đi đến bên cạnh, nhìn tiểu cô nương trên giường đang nằm lên gối dựa màu lam thêu hình cá chép, gương mặt đỏ hồng.
Chân Bảo Quỳnh giật nảy mình, đưa tay ra sờ trán của muội muội, quả thực rất nóng, lúc này mới khe khẽ gọi vài tiếng: “Tiểu Lộ, Tiểu Lộ.”
Chân Bảo Lộ chậm rãi mở to mắt, trong mắt sương mù m.ô.n.g lung, giống như mới tỉnh lại từ trong giấc mộng. Chân Bảo Lộ tính tình hoạt bát, cơ trí thông tuệ, trò vặt gạt người này cũng dễ như trở bàn tay. Nàng khẽ kêu một tiếng tỷ tỷ, sau đó mơ màng nhẹ nhàng nói: “Sao tỷ tỷ lại tới đây?”
Chân Bảo Quỳnh giơ tay vén lại mái tóc cho muội muội, nhìn gương mặt đỏ hồng, nhân tiện nói: “Hình như hơi phát sốt. Chúng ta nói một tiếng với Nghi Phương, rồi về nhà đi.” Mới vừa rồi Chân Bảo Lộ không thoải mái, nhưng hôm nay là ngày vui, nếu nói muốn về phủ, thì quá mất hứng đi. Nhưng Chân Bảo Quỳnh cũng không cần nghĩ nhiều như vậy, nàng ta biết tính của Tiết Nghi Phương, nhất định sẽ thông cảm.
Tuy Chân Bảo Lộ giả vờ, nhưng suy cho cùng vẫn thấy chột dạ, không dám nhìn vào mắt của tỷ tỷ nhà mình.
Hiện giờ, hiển nhiên Chân Bảo Quỳnh nói cái gì chính là cái đó.
.
Hai tỷ muội Chân Bảo Quỳnh và Chân Bảo Lộ phải đi về, hiển nhiên Tiết Nghi Phương muốn đưa ra, lập tức nắm tay Chân Bảo Lộ trách nói: “Muội nhìn muội xem, nếu thật sự không khỏe, hôm nay không đến cũng đâu sao. Nếu muội xảy ra chuyện gì, ta đây tự trách bao nhiêu? Được rồi, muội và Quỳnh biểu tỷ về nhanh đi, sau khi trở về thì nhớ gửi tin cho ta, biết chưa?”
Chân Bảo Lộ vô cùng xấu hổ, vội vàng gật đầu nói: “Được, muội nhớ rồi.” Trong người không khoẻ, giọng nói cũng không trong veo có sức sống giống như ngày thường, mà yếu ớt.
Bỗng nhiên Tiết Nghi Phương nghĩ tới điều gì, nói: “Ta vẫn có chút không yên lòng, nếu không ta bảo đại ca đưa các ngươi đi.”
Làm sao Chân Bảo Lộ còn muốn nhìn thấy Tiết Nhượng, lúc này liền nói: “Không cần.” Nàng thấy Tiết Nghi Phương ngẩn người, mới giải thích nói, “Đại Biểu Ca cũng rất bận, không cần làm phiền đâu.” Hiện tại nàng không muốn gặp hắn.
Nhất thời Tiết Nghi Phương cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn theo hai tỷ muội lên xe ngựa.
Xe ngựa chuyển bánh chạy di, nhưng Chân Bảo Lộ có chút không yên lòng.
Chân Bảo Quỳnh lo lắng cho muội muội, giơ tay sờ lên trán muội muội, thở dài một cái nói: “Sao lúc này lại nóng như thế.”
Chân Bảo Lộ quy củ đặt hai tay lên gối, lại theo bản năng nắm chặt góc áo choàng, nghe câu nói của tỷ tỷ, khựng lại, ậm ờ “Ừm” một tiếng, nhăn mày phiền não.
.
Mà bên này, khi Tiết Nghi Phương quay lại Hương Tuyết ổ, Thẩm Trầm Ngư hiếm khi quan tâm hỏi: “Tiểu Lộ thế nào rồi? Hôm nay ta thấy nàng ấy, sắc mặt đích xác có chút không được tốt.”
Hôm nay Thẩm Trầm Ngư tự nhận là diễm áp quần phương, trong lòng thoải mái. Mà khi các cô nương chơi đối câu đối và tửu lệnh, Chân Bảo Lộ thể hiện không tốt sớm đi nghỉ ngơi rồi, Chân Bảo Quỳnh vì lo cho muội muội cũng có không tập trung, thật ra đã khiến Thẩm Trầm Ngư được huênh hoang nổi trội.
Như vậy, tâm tình của Thẩm Trầm Ngư tự nhiên đặc biệt tốt.
Bất quá những tiểu cô nương đang ngồi đây, thân phận đều là tiểu thư thế gia huân quý, dù sao vẫn có chút năng lực. Cũng không phải tài hoa không xuất chúng bằng Thẩm Trầm Ngư, mà Thẩm Trầm Ngư là ái nữ của trưởng công chúa, tự nhiên mọi người không dám đắc tội nàng ta rồi, nên ẩn dấu để lấy lòng nàng ta.
Tiết Nghi Phương nói: “Hình như bị phát sốt, sáng mai ta sẽ đi xem nàng.”
Trái lại Thẩm Trầm Ngư cảm thấy nhắm mắt làm ngơ thì tốt hơn, chẳng qua nàng ta biết quan hệ giữa Tiết Nghi Phương và Chân Bảo Lộ rất tốt, hôm nay lại là sinh thần của Tiết Nghi Phương, nhân tiện nói: “Ừm, vậy cũng tốt. Bất quá hôm nay là sinh thần của ngươi Nghi Phương, chúng ta vẫn là đừng nói những thứ này, hãy nói chút chuyện vui đi.” Nói xong, liền lôi kéo Tiết Nghi Phương cùng ngồi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-lam-hoang-hau-duoc-cung-chieu/chuong-62.html.]
Đến khi Tiết Nghi Phương mới vừa ngồi xuống, Tiết Đàm đã đi tới, đặc biệt qua đây đưa lễ vật sinh thần.
Xưa nay Tiết Đàm yêu thương người muội muội này, lễ sinh thần tự nhiên cũng đã tỉ mỉ lựa chọn.
Năm nay Tiết Đàm 17, chính đang là thanh xuân niên thiếu, dáng người cao gầy, cười rộ lên rất ôn hòa ấm áp, cực kì thân thiết.
Khi hắn qua đây, chúng tiểu cô nương đều nhìn ngó theo. Còn có nhiều người vụng trộm đỏ mặt.
Ai cũng cảm thấy Tiết Đàm lớn lên thật tuấn lãng, lại thấy ánh mắt của Tiết Đàm đối với muội muội Tiết Nghi Phương sủng nịch, hết sức hâm mộ.
Không biết tiểu cô nương nào tùy tiện nói một câu: “Vẫn là Đại công tử mới vừa rồi nhìn đẹp hơn.”
Tiểu cô nương nhìn ngắm nam tử tuổi trẻ tuấn mỹ, vốn cũng không sao, nhưng những lời này, nghĩ trong đầu là được rồi, ít có ai không biết xấu hổ mà nói ra như vậy.
Chu Sính Đình ngồi bên cạnh an tĩnh nhu thuận, sau khi nghe được câu này, một đôi mắt tìm kiếm trong nhóm tiểu cô nương, thấy người nói lời này, là tiểu nữ tử xinh xắn mặc nhu váy màu hoa sen, chải song kế, lỗ tai đeo minh châu.
Chu Sính Đình tới Hoàng Thành cũng đã ba năm. Nàng biết Tiết Nghi Phương ở phủ An Quốc Công được sủng ái, vốn định lấy lòng nàng ta, thế nhưng nàng ta không chịu như vậy, đành phải tiếp cận Tiết Nghi Dung. Tuy Tiết Nghi Dung lớn tuổi chút, nhưng ngu xuẩn dễ lừa gạt, mà quan hệ cùng Phúc An huyện chủ Thẩm Trầm Ngư cũng tốt, đương nhiên Chu Sính Đình nghĩ tới cách đối tốt với nàng ta. Bởi vì quan hệ với Tiết Nghi Dung, Chu Sính Đình cũng quen biết rất nhiều tiểu thư giới quý tộc trong Hoàng Thành, mà vị trước mắt này, đó là đường muội của Thẩm Trầm Ngư, nhị phòng Thẩm gia sinh ra Nhị cô nương, tên là Thẩm Yên.
Chu Sính Đình biết, Thẩm Yên đã 14, hai năm qua đang được làm mai.
Nàng nắm chặt khăn trong tay, nghĩ tới Tiết Nhượng chi lan ngọc thụ mới vừa rồi, đích xác tốt hơn Tiết Đàm rất nhiều.
Nàng chỉ lo Thẩm Yên sẽ coi trọng, liền mỉm cười nói: “Đàm biểu ca chơi mã cầu rất lợi hại, lần trước Từ công tử phủ Trường Trữ Hầu cũng không phải là đối thủ của Đàm biểu ca đó.”
Thanh danh của Từ Thừa Lãng tại Hoàng Thành mọi người đều biết đến, mà Tiết Đàm có một số việc cũng không thua hắn.
Nào biết vị tiểu cô nương kêu Thẩm Yên kia, chẳng những là người tùy tiện, lại còn nhanh mồm nhanh miệng. Đôi mắt hạnh liếc nhìn Chu Sính Đình, có chút khinh thường, cong môi nói: “Ta chỉ là đơn thuần thưởng thức Tiết Đại công tử thôi, mới không phải thấy người ta bộ dạng đẹp mắt thì choáng quáng đâu...” Nàng ta lại xuy một tiếng, rất khinh thường, “Chu cô nương vội vã nói Tiết Nhị công tử tốt như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ sợ ta cướp đoạt Tiết Đại công tử cùng ngươi?”
Lời này vừa rơi xuống, những tiểu cô nương ở đây đều cười nhạo Chu Sính Đình. Chỉ cảm thấy thân phận của Chu Sính Đình như vậy cũng dám trêu chọc Thẩm Yên, quả là ngu xuẩn.
Cũng không nhìn xem Chu Sính Đình là thân phận gì? Ỷ vào mình học ở trường nữ học không tệ, trái lại xem người khác thành ngốc tử rồi.
Còn tính tình của Thẩm Yên ở trong giới quý nữ thật ra có tiếng thẳng thắn, ngay cả đường tỷ Thẩm Trầm Ngư của nàng ta, có đôi khi cũng không để vào mắt.
Chu Sính Đình đỏ bừng mặt, vội vàng yếu ớt nói: “Thẩm cô nương, ta... Ta không phải có ý này...” Bộ dáng như sắp khóc lên.
Nàng ta cúi đầu tỏ ra yếu kém, gương mặt đỏ hồng, dáng điệu cực kì mảnh mai bất lực, rất dễ làm người ta sinh đồng tình.
Nhưng Thẩm Yên không thèm chịu nể mặt mũi, ghét nhất là kiểu người làm bộ làm tịch, ghét bỏ nói: “Thôi, ngươi không cần giải thích.”
Nhóm tiểu cô nương ở đây, không ai dám đắc tội Thẩm Yên. Thường ngày Thẩm Trầm Ngư còn có thể nói vài câu, nhưng Thẩm Trầm Ngư vừa nghe Chu Sính Đình có ý với Tiết Đại công tử, lại nghĩ đến nàng ta là một biểu cô nương không biết xấu hổ ở phủ An Quốc Công lâu như vậy, việc hôn sự cũng không định ra, thì hiểu được nàng ta chính là nhìn tới Tiết Đại công tử nhà người ta rồi.
Thẩm Trầm Ngư xem thường người như thế nhất, nhất thời cũng cảm thấy đường muội nhanh mồm nhanh miệng này của mình cuối cùng cũng làm được một chuyện tốt.
Chu Sính Đình buồn bực cực kỳ, nhưng tới cùng không đắc tội nổi những tiểu cô nương này. Mỗi người các nàng đều là hòn ngọc quý trên tay trong gia đình, có người chống lưng. Hai mắt nàng rưng rưng nhìn Tiết Nghi Dung bên cạnh, nghĩ Tiết Nghi Dung có thể vì nàng nói mấy câu. Nhưng Tiết Nghi Dung có ngốc đi nữa, lúc này cũng sẽ không vì biểu muội sa cơ thất thế mà đắc tội Thẩm Yên, trong một lúc chỉ im lặng, cũng không dám lên tiếng.
Trong lòng Chu Sính Đình ủy khuất, chỉ có thể thoáng cúi mặt, cắn chặt môi.
.
Lúc Chân Bảo Lộ về phủ liền xem đại phu, Từ thị ngồi bên giường, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của khuê nữ trắng xanh mảnh mai, thì dặn dò: “Mấy ngày nay nên nghỉ ngơi thật tốt, đừng ra ngoài.” Lại giơ tay sờ sờ trán khuê nữ, đột nhiên đình trệ, hỏi, “Sao lại có mùi rượu?”
Trong lòng Chân Bảo Lộ “hồi hộp”, nghĩ tới mới vừa rồi ở phủ An Quốc Công, Tiết Nhượng cùng nàng thân cận như vậy, hắn có uống rượu, nghĩ rằng trên người nàng cũng bị dính.
Chân Bảo Lộ khẩn trương mở to mắt, không biết nên giải thích như thế nào, trái lại Chân Bảo Quỳnh đứng một bên nói.
“Hôm nay là sinh thần của Nghi Phương, tất cả mọi người vui vẻ, nên có uống một ly rượu hoa đào.”
Từ thị cau mày nói: “Rượu hoa đào cũng là rượu, cô nương trong nhà vẫn ít uống mới đúng.” Từ thị biết tiểu nữ nhi ngang bướng, nghe mùi rượu, khẳng định không chỉ uống một chén đâu, chỉ là đại nữ nhi che chở như vậy.
Chân Bảo Lộ thấy mình quả thật ngu ngốc, sao lại quên chuyện như vậy. Nàng gật đầu nói: “Nữ nhi biết rồi.”
Từ thị nhìn khuê nữ uống thuốc, trán cũng không nóng nữa, liền yên tâm, mới nói với Chân Bảo Quỳnh: “Quỳnh nhi cũng nghỉ ngơi sớm đi, đừng làm ồn Tiểu Lộ.”
Chân Bảo Quỳnh gật gật đầu, bất quá đến khi Từ thị ra ngoài, vẫn ở lâu trong phòng muội muội một chút. Nàng giơ tay chỉnh sửa lại mái tóc đen tuyền mềm mại của muội muội. Chỉ cảm thấy sờ vào thật mượt mà, cực kì thoải mái, còn có hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái nữa. Tóc của Chân Bảo Quỳnh cũng không tệ, có điều hơi thoáng có màu nâu vàng, không bằng mái tóc dài tơ lụa xinh đẹp của muội muội. Theo Chân Bảo Quỳnh, cái gì của muội muội cũng tốt nhất, thường ngày xem như trân bảo, hiện nay bộ dáng suy yếu như vậy, càng nhìn càng đau lòng.
Chân Bảo Quỳnh nói: “Nghỉ ngơi thật tốt nha, sáng mai tỷ trở lại thăm muội.”
Chân Bảo Lộ thích nằm nghiêng ngủ, gương mặt vùi vào gối mềm mại, càng lộ vẻ yếu ớt. Nàng gật gật đầu, nói: “Ừm. Tỷ tỷ đi ngủ sớm đi.”
Chân Bảo Quỳnh cười cười, lúc này mới ra ngoài.
Chân Bảo Lộ nằm trên giường, trở mình, nghe tiếng bước chân rời đi của tỷ tỷ. Bất quá Chân Bảo Quỳnh không có đi thẳng về phòng, mà nói Chúc ma ma chiếu cố Chân Bảo Lộ, muốn Chúc ma ma cẩn thận chiếu cố muội muội, lải nhải lảm nhảm, so với người làm nương là Từ thị còn để tâm hơn.
Đến khi không có động tĩnh, Chân Bảo Lộ mới phiền não vùi mặt vào trong chăn.
Hiện giờ, trong đầu đều là chuyện đã xảy ra trong phòng khách ở phủ An Quốc Công.
*Phát hồ vu tình, chỉ hồ vu lý [发乎于情, 止乎于理]: có lẽ lấy ý từ câu “Phát hồ tình, chỉ hồ lễ” [发乎情止乎礼]. Đây là một câu trích trong học thuyết của đức Khổng Tử. Truyền thuyết nói rằng trong “Kinh Thi” do đức Khổng Tử biên soạn, trích mục “Quan Thư”, miêu tả một người nam nhân trẻ tuổi vì yêu thương nhung nhớ một vị nữ tử mà mắc bệnh tương tư, ngày đêm ăn ngủ không yên. Học trò của Khổng Tử, Tử Phục viết lại điều này ghi một lời răn bên dưới “Phát hồ tình chỉ hồ lễ nghĩa”, đó cũng chính là chủ trương của đức Khổng Tử ngày xưa, “Nhạc nhi bất dâm”. Chữ “Hồ” ở đây là giới từ, nghĩa tương đương với từ “Vu”.
“Phát hồ tình chỉ hồ lễ” nghĩa là “Cho dù ái tình có phát sinh thì bên trong ái tình ấy vẫn luôn có những khuôn phép của lễ nghi đạo đức ràng buộc giới hạn con người ta không nên đi vượt quá lằn ranh đó.”
Ý tứ ở đây muốn nói rằng: Giữa người và người với nhau ái tình nảy sinh là điều không thể cấm cản, nhưng ái tình đó không được vượt quá giới hạn của lễ giáo cùng lề thói xã hội, chính là không được có quan hệ tằng tịu bất chính. Giới hạn ở đây không phải là ngăn chặn ái tình giữa hai bên, mà ý muốn nói những phạm vị cho phép của lễ giáo trong xã hội đối với ái tình. Con người phải biết dừng lại trước những điều cấm kỵ vượt quá giới hạn của lễ nghi đạo đức. Không được chỉ vì tình ái mà làm ra những sự việc trái với luân thường đạo lý, đi quá những ràng buộc giới hạn của đạo đức. Chung quy cả cụm có nghĩa là “Phát ra từ tình yêu, nhưng dừng lại ở lễ nghĩa”