Trọng Sinh: Lật Ngược Tình Thế - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-10-04 19:53:44
Lượt xem: 184
22.
Nói gì thì nói, Sở Ngu dù sao cũng thừa hưởng được tính cách sắc bén của phụ thân hắn.
Thấy ta muốn đứng dậy, hắn dụi đầu vào cổ ta, cắn xuống hai ngụm.
Sở Hành hiển nhiên nhìn thấy hai dấu cắn này.
Trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ và kinh ngạc, kèm theo vài phần khó hiểu, hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của chính mình:
"Thục Nhân... nàng... các người..."
Ta khép vạt áo lại, nghiêng đầu nhìn hắn ta.
Sống theo lề lối chán muốn chết, ta vượt giới hạn một chút thì có sao?
Sở Hành đột nhiên nổi giận:
"Nàng còn chưa xuất giá, nàng có biết xấu hổ là gì không hả?"
"Hoàng đệ nói lời này không được thích hợp lắm đâu." - Ta đang muốn mở miệng đáp trả, thanh âm trong như ngọc lại vang lên từ trong phòng: "Chẳng phải đệ và cô nương câm kia cũng tằng tịu với nhau rồi đấy sao."
"Đến lượt bọn ta thì sao vậy?"
Sở Hành không nghĩ tới hắn vẫn còn đang ở trong phòng, vẻ mặt lúc xanh lúc đỏ.
"Ta cũng không giống hoàng đệ, hôm nay từ hôn người ngày, ngày mai hủy hôn người kia."
"Mà ta vẫn luôn chỉ chung tình với nàng ấy."
Mặt Sở Hành trắng bệch không còn một chút máu.
"Còn có, Thục Nhân cũng không phải cái tên đệ được phép gọi."
"Lần sau, gọi nàng ấy là Hoàng tẩu."
Môi Sở Hành run lên, không nói thành lời.
Ta cứ tưởng hắn ta định kêu một tiếng Hoàng tẩu thật đấy chứ.
Đúng là nhàm chán.
Khoát tay đóng cửa thôi.
"Thục Nhân." - Sở Hành đứng trước cửa: "Thục Nhân, Liễu Xúc lừa ta!"
"Thục Nhân, là nàng làm khó dễ, chúng ta mới trở thành như thế này!"
"Thục Nhân, nàng nghe ta nói, mấy ngày trước, ta nằm mơ thấy người cùng nàng thành thân rõ ràng là ta..."
"Phu nhân." - Sở Ngu trực tiếp sửa lại xưng hô, "Chăn lạnh quá, thân thể ta yếu, lạnh lắm."
"Thái tử điện hạ, hay là ngài vào đây nói chuyện với Đại điện hạ đi?"
Sở Hành câm nín.
Ta đóng cửa lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-lat-nguoc-tinh-the-wmgs/chuong-11.html.]
23.
Sở Hành bị kích thích, quay về lập tức ngã bệnh.
Hắn ta không có sức đến Chánh điện làm loạn, cũng chẳng buồn đến nhìn Liễu Xúc
Nhưng trong phủ đã bắt đầu chuẩn bị cho đại hôn của ta và Sở Ngu, bận đến mức tối tăm mặt mày.
Ngày hôm đó ta đang tính chuyện của hồi môn, lại có một vị khách không mời mà đến.
Liễu Xúc thấy ta liền quỳ xuống, khóc sướt mướt.
"Tạ cô nương, người có thể đến phủ Thái tử nhìn điện hạ một cái được không?"
Ta nghiêng người lách qua, lại bị nàng ta bắt lấy váy.
"Tạ cô nương, điện hạ bệnh nặng, làm thế nào cũng không chịu tỉnh, chỉ một mực gọi tên của người."
"Người đến thăm chàng ấy, nói không chừng chàng ấy sẽ tỉnh lại!"
Hai đời này, đây là lần thứ hai ta nghe thấy giọng của nàng ta, đúng là không dễ dàng.
Ta nhìn nàng ta từ trên xuống, không buồn phản ứng.
"Tạ cô nương, người và điện hạ là thanh mãi trúc mã, nể tình tình cảm của hai người, người đến phủ Thái tử đi có được không!"
Liễu Xúc lại bắt đầu dập đầu:
"Là dân nữ tham vọng xa vời!"
"Chỉ cần Tạ cô nương gật đầu, dân nữ nguyện lòng làm thiếp!"
"Tạ cô nương, dân nữ cầu xin ngài!"
Ta vừa mới cau mày, bên cạnh đã vang lên tiếng quát:
"Thị vệ đâu hết rồi? Sao loại chó mèo cũng dám để lọt vào phủ thế này?"
Hồng Nhạn từ sau khi dám chửi Thái tử là chó, đuổi người càng ngày càng thuận miệng.
"Quản gia! Đuổi khách!"
Liễu Xúc bị đuổi ra khỏi phủ, cũng không dám mò vào nữa.
Vốn là chuyện không quan trọng gì, qua lời của nàng ta cứ như bị phóng đại lên trăm lần, khiến ta không khỏi khó chịu.
Sở Hành ngã bệnh lại còn gọi tên ta?
Hắn ta cũng chẳng tình sâu nghĩa nặng với ta như thế.
Còn nữa, lần trước hắn ta nói hắn ta nằm mơ thấy hắn ta thành hôn cùng ta...
Chẳng lẽ hắn ta...
Dù sao ta cũng trọng sinh tới đây, cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng vạn nhất hắn ta thực sự có được kí ức kiếp trước, bước cờ tiếp theo của ta, làm sao mà đi tiếp được đây?