Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh: Lật Ngược Tình Thế - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-10-04 19:51:58
Lượt xem: 242

16.

 

Kế hoạch này cũng xem như khá tuyệt vời.

 

Lấy dân làm cớ, ép Bệ hạ phải lùi bước.

 

Một mũi tên trúng ba con chim.

 

Chặt đứt con đường trước mắt của Sở Hành, cũng không cho phụ thân ta đường lui, lại có thể câu kéo hiềm khích giữa Sở Hành và Bệ hạ.

 

Cái gì mà trăm con chim vòng quanh Phượng hoàng, cả vở kịch được lòng dân kia, chẳng qua chỉ là chiêu trò đánh lừa lòng dân thôi.

 

Bệ hạ sẽ không nghi ngờ Sở Ngu lúc nào cũng ru rú trong phòng, chỉ cho rằng những chuyện này đều là do một tay Sở Hành gây ra.

 

Về phần Sở Hành, vui đến độ cho rằng ông trời cũng đang thành toàn cho hắn ta.

 

"Sao rồi?"

 

"Cũng được."

 

"Thế à?"

 

Tôi mỉm cười, sai hạ nhân đưa khối bạch ngọc kia đi.

 

Kèm theo một giỏ đu đủ, nhớ đặt vào đó một miếng ngọc Quỳnh Dao.

 

Cùng với một câu:

 

"Điện hạ, cứ thế mà thừa thắng xông lên thôi."

 

"Tạ cô nương, chắc chắn rồi?"

 

"Đương nhiên."

 

Đã kết đồng minh, bước đầu tiên cần làm sau khi sống lại, tuyệt đối không được do dự.

 

16.

 

Sở Hành và Liễu Xúc suốt ngày rêu rao gây sự chú ý, Hồng Nhạn tức giận mắng mỏ bọn họ suốt ba ngày liền.

 

Nhưng không thấy thẹn chính là câu chửi khó nghe nhất trong lời của nàng ấy rồi.

 

Lúc này, trong kinh lại xuất hiện một lời đồn đãi mới.

 

Ai cũng đều chắc chắn, chuyện hôn sự của trưởng nữ Tạ phủ và Thái tử chắc chắn sẽ bị giải trừ.

 

Chờ xem chuyện cười của nàng ta thôi!

 

Hôn sự của ta, thực sự được giải trừ.

 

Nhưng chuyện cười của ta, không đến lượt để bọn họ xem.

 

Chỉ nghe, một ngày nọ, trong cung đột nhiên náo nhiệt đến lạ thường.

 

Sở Hành mang theo một số văn sĩ ủng hộ hắn ta nạp Liễu Xúc làm phi, cả nhân chứng của chuyện "trăm chim vây quanh phượng hoàng", còn có một vài vị cao tăng đắc đạo.

 

Một đám người, cùng nhau quỳ trước Chánh điện.

 

Phụ thân ta nhận được tin liền vội vã vào cung, mang theo mấy vị thúc bá và môn đệ.

 

Trăm năm qua, Tạ phủ chưa từng phải chịu nhục như vậy.

 

"Bệ hạ, nếu Thái tử điện hạ một lòng kiên quyết, mong Bệ hạ có thể thành toàn cho Điện hạ."

 

"Thần đây, không dám oán hận một câu."

 

Lại thêm một đám người nữa quỳ xuống.

 

Chỉ vì một cô nương bị câm, lại dẫn đến tình cảnh khó xử như thế này.

 

Bệ hạ vừa giận vừa buồn bực.

 

Nhưng sự việc đã đến nước này, ngài có muốn phản đối cũng không được.

 

Chẳng qua như lời đồn đại trong thành mà nói, một người đã có chục năm đính hôn với Thái tử, nắm trong tay hơn nửa quyền lực trong triều đình - trưởng nữ Tạ phủ, nếu bị giải trừ hôn sự này, ai còn dám cưới nàng?

 

Cứ thế hại cả đời này của Tạ Thục Nhân, sau này Bệ hạ còn đâu mặt mũi mà đối mặt với quan trung thần?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-lat-nguoc-tinh-the-wmgs/chuong-8.html.]

 

Liệu mối hòa hợp trăm năm giữa Tạ phủ và hoàng thất có bị phá vỡ chăng?

 

Đương trong thế giằng co, một người không ai ngờ tới lại đột nhiên xuất hiện.

 

Thực ra ngày hôm đó ta đã đặc biệt gửi một lá thư cho Sở Ngu:

 

"Phải ăn mặc đẹp chút."

 

"Đừng quan tâm đến phụ thân của ta."

 

"Đừng nhìn vẻ ngoài của ông ấy mà chùn chân."

 

Theo như lời đồn, lúc người nọ xuất hiện, dung mạo phong lưu, đẹp như bước ra từ trong tranh vẽ.

 

Chẳng khác gì tiên nhân trên trời hạ phàm.

 

Đợi hắn quỳ gối xuống, mọi người mới phản ứng lại.

 

Đại hoàng tử ốm yếu lúc nào cũng chỉ ở trong điện, gần như đã sớm bị người ta lãng quên.

 

Mà lời hắn nói ra, lại càng khiến mọi người kinh ngạc:

 

"Phụ hoàng, nhi thần xin người ban hôn cho nhi thần và trưởng nữ Tạ phủ - Tạ Thục Nhân."

 

Một câu phá vỡ thế cục.

 

Bệ hạ bàng hoàng nhận ra mình đã quên mất mình còn một nhi tử, tuy sức khỏe yếu, nhưng cũng đã sống qua tuổi mười tám mà Quốc sư tiên đoán.

 

Phụ thân ta sửng sốt phát hiện ra, vị đại hoàng tử nhiều năm không gặp, thế mà lại trổ mã thành dáng vẻ này, trông còn thuận mắt hơn nhị hoàng tử bị bỏ bùa mê thuốc lú kia.

 

Một quân một thần, trong một khắc chạm mắt nhau, đã hiểu được ý nghĩ của đôi bên.

 

Chỉ có Thái tử điện hạ, biểu tình lúc đó đủ đặc sắc, kinh ngạc đến mức đứng bật cả dậy.

 

Không đợi hắn ta mở miệng, Bệ hạ đã ban chiếu.

 

Hủy bỏ hôn sự giữa Tạ Thục Nhân và Thái tử, ban hôn cho nàng và đại hoàng tử.

 

Ngoài ra, ban cho Thái tử cùng cô nương Liễu Xúc một hôn sự như ước nguyện.

 

Việc này, hoàn toàn kết thúc.

 

Bước đi đầu tiên diễn ra suôn sẻ đến mức ta cũng không dám ngờ tới.

 

Bởi vậy mới nói, lựa chọn đồng minh phù hợp là rất quan trọng.

 

Vừa mới nhận được thánh chỉ của Hoàng thượng, Sở Hành đã lập tức tìm tới.

 

Cuối cùng cũng cưới được giai nhân trong lòng, hắn ta không đi tìm Liễu Xúc khanh khanh ta ta, vội tới tìm ta làm quái gì?

 

Ta lệnh cho thị vệ: "Thái tử và chó không được vào."

 

Tiếc là chỉ có Hồng Nhạn mới dám hét vào mặt hắn ta mấy lời này.

 

Sở Hành ở ngoài sân giận đến ngút trời:

 

"Tạ Thục Nhân, nàng đúng là điên rồi!"

 

"Ta nhắc cho nàng biết, Sở Ngu là một tên vô dụng!"

 

"Nếu nàng còn phân biệt được tốt xấu, tốt nhất là nên nhanh chóng xin Phụ hoàng hủy hôn đi!"

 

"Bằng không tương lai nàng sẽ hối hận cho mà xem!"

 

Tâm tình tôi hớn hở chẳng buồn liếc nhìn hắn ta.

 

Tôi chậm rãi mở lá thư trong tay ra:

 

"Khi nào thì thực hiện bước thứ hai?"

 

Đồng minh của ta so với đồng minh bên ngoài đúng là tuyệt ghê.

 

Ta đề bút: "Không vội."

 

"Mời ngài xem kịch hay trước."

 

Loading...