Trọng Sinh Lựa Chọn Lại Tình Yêu - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-18 17:32:05
Lượt xem: 84
5
Tôi và Bùi Tiện, Hà Thi Mộng là bạn cùng nhau lớn lên.
Cha mẹ của ba người chúng tôi có hợp tác trong việc làm ăn, trong sống cũng thường xuyên tiếp xúc.
Trước kia tôi luôn cho rằng Bùi Tiện thật sự rất tốt với tôi.
Anh ta sẽ gọi tôi “Em gái Tiểu Hòa”.
Thật ra anh ta chỉ chỉ coi tôi như em gái mà thôi.
Người mà anh ta thích vẫn luôn là Hà Thi Mộng.
Hà Thi Mộng đứng ở cửa, vẫy tay với chúng tôi: “Anh Bùi, anh và Khương Hoà đang nói cái gì vậy? Hai ngươi có đi không?”
Bùi Tiện lại liếc mắt nhìn tôi một cái.
Lấy ngón tay gõ lên bàn của tôi: “Nếu vật lý thật sự học không được, cuối tuần tôi có thể kèm cậu một chút..”
Sau đó cầm lấy cặp sách, đi về phía Hà Thi Mộng.
Cuối cùng phòng học chỉ còn lại hai người tôi và Lâm Chu.
Đồng hồ treo tường trong phòng học vang lên âm thanh tích tích tắc.
Phía sau là âm thanh bút máy của Lâm Chu viết trên giấy soàn soạt.
Ấn tượng của tôi về anh, vĩnh viễn luôn là một học bá nghiêm túc học tập.
Nhưng mà…
Lâm Chu, tôi ở trong mắt của cậu là bộ dáng gì?
Tôi vịn tay vào thành ghế, cẩn thận quan sát anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-lua-chon-lai-tinh-yeu/chuong-3.html.]
Lông mày, ánh mắt và khóe miệng của anh dần trùng khớp với người đàn ông đã ôm tôi trong biển lửa.
Anh nói: “Khương Hoà, tôi là Lâm Chu, em có còn nhớ tôi không?”
Có lẽ tôi đang quan sát quá chăm chú, Lâm Chu đã nhận thấy có gì đó không ổn.
Anh ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn tôi, đưa tay sờ cằm, thật cẩn thận hỏi: “Trên mặt tôi có dính gì sao?”
Tôi lắc đầu, vội nói: “Không có không có.”
Thật xấu hổ quá.
Để phá vỡ bầu không khí xấu hổ ngột ngạt này, tôi lấy từ trong học bàn ra một cuốn bài tập vật lý, lật một trang ra đặt trước mặt Lâm Chu.
“Cậu có thể giúp tôi giải thích câu hỏi này được không?”
Nhìn thấy câu hỏi, trạng thái của Lâm Chu lập tức thoải mái hơn.
Anh liếc mắt một cái, nói: “Ừ, đề này thật ra cũng không khó lắm.”
Tôi thậm chí không thể trả lời những câu hỏi đơn giản.
Vật lý của tôi siêu kém, mỗi lần thi đều kéo tụt thành tích nghiêm trọng..
Anh lấy ra hai tờ giấy nháp, viết ra hai công thức: “Chính là như vậy, như vậy, còn như vậy…”
Sau đó hỏi tôi: “Cậu hiểu chưa?”
Tôi: “?”
Tôi kêu “A” một tiếng kéo dài.
Anh cười cười, nói: “Nếu không tôi giúp cậu học lại căn bản đi.”
Lâm Chu có lẽ cũng đã phát hiện ra trình độ thực sự qua đôi mắt bối rối của tôi.
Anh đóng quyển sách lại, lấy sách giáo khoa ra, lật đến phần bắt đầu, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta ôn từ chương đầu tiên nhé.”