Trọng Sinh Lựa Chọn Lại Từ Đầu - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-06 17:07:34
Lượt xem: 178
14
Nhưng chén nước đắng này, Trịnh Quy Ngu sẽ không để lộ ra với ta.
Ngay khi ta xuất hiện, nàng ấy lại khôi phục dáng vẻ vênh váo tự đắc.
Nàng ấy đánh giá sắc mặt tiều tuỵ vì đi đường mệt mỏi của ta, giống như đã hiểu lầm điều gì đó, rồi đắc ý nói.
“Quy Vãn, chuyện Yên Bắc ta đã nghe rồi, muội cũng không cần quá mức đau buồn, chúng ta dù dù sao cũng là tỷ muội một nhà, đợi tỷ phu của muội làm đại quan, ta sẽ bảo chàng ấy giúp đỡ muội.”
"Có thật không?" Ta ngồi xuống, rót đầy trà cho mình: "Vậy thì đa tạ tỷ tỷ."
Ta lùi bước khiến sự bực bội mấy ngày nay của Trịnh Quy Ngu bị quét sạch, nàng ấy tiếp tục nói.
“Chỉ là muội cũng đừng đòi hỏi phụ thân đón muội về nhà, Hoắc gia cả nhà trung liệt, cho dù muội chết, cũng chỉ có thể c.h.ế.t ở Hoắc gia."
Nàng ất lắc đầu thở dài.
“Đáng tiếc cho muội tuổi còn trẻ, cũng chỉ có thể lãng phí thời gian ở trong tiểu viện này.”
"Hoắc gia phú quý, ta không thiếu ăn thiếu mặc, ở đây cũng không có gì không tốt."
Ta hơi nghiêng đầu, để lộ cây trâm cài tóc mà ta cố ý cài lên: “Ngược lại là tỷ tỷ, cuộc sống ở Tạ gia kham khổ. Cây trâm trên đầu tỷ, còn có đôi vòng tỷ đang đeo hình như đều là đồ trang sức ngày trước.”
"Là không có tiền mua sao?"
Sắc mặt của Trịnh Quy Ngu thay đổi.
Nàng ấy có của hồi môn phong phú, cho dù có phụ cấp Tạ gia thế nào đi nữa thì cũng không thể chỉ mới gả vào mấy tháng đã không còn tiền bạc để mua đồ trang sức.
Nhưng mỗi khi nàng ấy đi ra ngoài mua sắm, tiểu cô đều nhất định phải đi theo.
Nàng ấy mua đồ trang sức gì, tiểu cô cũng đòi mua theo.
Chẳng những phải mua cho tiểu cô mà còn phải hiếu kính bà bà trong nhà.
Nếu nàng ấy không nghe theo, tiểu cô sẽ gây ầm ĩ đến chỗ Tạ Dĩ An.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-lua-chon-lai-tu-dau/chuong-9.html.]
Người đọc sách cần mặt mũi, không chịu tiêu của hồi môn của thê tử nên đã trách cứ muội muội ở trước mặt nàng ấy.
Nhưng quay lưng lại dùng ánh mắt thất vọng, bất lực nhìn nàng ấy.
Những ngày sau đó, đừng nói là bước vào cửa phòng của nàng ấy, ngay đến mặt hắn ta cũng không nhìn thấy.
Phải đến khi nàng ấy tự mình mua đồ trang sức tới đền bù cho bà bà, Tạ Dĩ An mới bước vào phòng nàng ấy. Hoặc là đích thân vẽ lông mày, hoặc vẽ tranh làm thơ cho nàng ấy, dăm ba câu là có thể dỗ dành nàng ấy không còn lời oán giận nào nữa.
Dần dần, Trịnh Quy Ngu dứt khoát không đi mua đồ trang sức nữa.
Tất nhiên nàng ấy sẽ không nói với ta những chuyện này.
Chỉ là cắn răng cười lạnh.
"Muội muội tranh thủ thời gian mà đeo đi, qua một thời gian ngắn nữa, đừng nói là trâm cài tóc, ngay đến váy áo cũng chỉ được mặc đồ trắng thôi.”
"Tỷ tỷ đây là ý gì?"
Ta mỉm cười nhìn nàng ấy.
Nàng ấy tức giận đến thở hổn hển, dứt khoát ghé sát vào tai ta nói từng chữ một.
"Muội muội còn không biết, Hoắc Nhị Lang sẽ c.h.ế.t ở thành Yên Vân."
Không biết tại sao nghe nàng ấy nói vậy, trong lòng ta lại có chút không vui.
Ta đứng thẳng lên, nói nhẹ nhàng.
"Tỷ tỷ chỉ tin vào giấc mơ đó thôi sao? Giấc mơ đó không nói cho tỷ tỷ biết tại sao Tạ Dĩ An luôn không viên phòng với tỷ tỷ sao?"
Nàng ấy đột nhiên trừng to mắt.
Tình hình chiến sự ở Yên Bắc đã được định đoạt, Trịnh Quy Ngu không thể gây nổi sóng gió gì nữa, cho nên ta không ngại cho nàng ấy biết...
Không phải chỉ một mình nàng ấy được trùng sinh.
"Đáp án chính là..."
Ta nắm lấy một lọn tóc dài của nàng ấy, gay gắt nói: “Muội không nói cho tỷ biết, tỷ tự tìm hiểu đi.”