Trọng Sinh Sủng Vợ - Chương 11: Câu đối
Cập nhật lúc: 2024-10-03 21:12:34
Lượt xem: 227
Dọc theo đường đi, Từ Lãng tra xét, quả nhiên, những vai phụ kiếp trước Hạ Đằng diễn, kiếp này đều không bỏ sót một vai nào.
Mà nữ số 3 này là một nhân vật có suất diễn nhiều nhất trong những vai đó.
Từ Lãng nhìn Hạ Đằng, sắc mặt trở nên phức tạp, anh cho rằng anh đã thay đổi quỹ đạo cuộc sống của cô, nhưng không nghĩ tới vẫn sẽ đi lên cùng một con đường.
“Cậu rất thích đóng phim?” Từ Lãng hỏi.
Hạ Đằng hơi sửng sốt, sau đó nói: “Thích!”
Còn không đợi Từ Lãng hỏi vì sao, Hạ Đằng cong mắt cười: “Kiếm được tiền, hơn nữa đạo diễn còn nói với tớ, chờ về sau tớ hot rồi thì thù lao đóng phim có thể lên đến trăm vạn…”
Từ Lãng: “…”
Nguyệt
“Tớ sẽ nỗ lực hot lên, đến lúc đó tiền kiếm được đều đưa cho cậu~”
Từ Lãng: “…”
Được rồi. Chờ cô lớn lên một chút nữa, chuyện nên thông tỏ thế nào thì làm sáng rõ thế ấy.
“Ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau về nhà. Chờ cậu thi đậu đại học cậu hãy quyết định nghề nghiệp của mình.” Từ Lãng nói.
Hạ Đằng gật đầu: “Được được.”
Lúc này Từ Lãng cũng phát hiện trên cổ Hạ Đằng còn có một vết siết đo đỏ: “Đi bệnh viện trước.”
“Hả?” Phản ứng đầu tiên của Hạ Đằng chính là có phải Từ Lãng có chỗ nào không thoải mái hay không, sau đó nhìn đến ánh mắt của Từ Lãng, lúc này mới phản ứng lại cổ mình hơi đau.
Vốn dĩ muốn nói mình không có việc gì nhưng vẫn không nói ra, cô rất quý trọng cảm giác này.
Trước kia cô không cẩn thận từ trên núi ngã xuống, cánh tay chảy m.á.u ròng ròng cũng không ai cảm thấy đấy là chuyện lớn, càng không có ai quan tâm đến cô.
Nhưng bây giờ, chỉ không cẩn thận bị ghìm một chút đã có người muốn đưa cô đi bệnh viện.
Hạ Đằng vô cùng quý trọng cảm giác này.
Bác sĩ thoa thuốc cho Hạ Đằng, băng bó một chút, Từ Lãng ở bên ngoài gọi điện thoại.
Chờ đến khi Hạ Đằng ra ngoài, Từ Lãng đã xử lý xong chuyện.
Từ Lãng dẫn theo Hạ Đằng trở về khách sạn.
Sáng sớm hôm sau, vừa mở cửa đã thấy Hạ Đằng mặc chỉnh tề, quần áo tươm tất đứng chờ sẵn.
“Ăn cơm sáng chưa?”
“Tớ mới vừa dậy được một lát.” Hạ Đằng sờ đầu.
Từ Lãng nhìn tay Hạ Đằng bị đông lạnh đến đỏ bừng, hoàn toàn không tin cô vừa dậy.
Sau khi trở lại thành phố A, Từ Lãng trực tiếp dẫn Hạ Đằng về nhà mình.
“Về sau cậu ở phòng này.” Từ Lãng mở cửa, anh sửa thư phòng lại thành trên ban công, căn phòng bên cạnh này biến thành phòng ngủ, bởi vì ban công là hình thức đóng kín, cũng không ảnh hưởng lớn gì.
Hạ Đằng hơi không biết làm sao: “Cái kia… cái kia…”
“Coi như là tôi đầu tư đi.” Từ Lãng nói: “Xem một chút còn cần gì hay không.”
Phòng cũng không lớn, nhưng bố trí thật sự ấm áp, giường công chúa hồng nhạt, còn có một cái tủ quần áo…
Đương nhiên không phải Từ Lãng bố trí, là bởi vì tìm người bố trí, người kia cũng chưa gặp Từ Lãng, nhưng nghe giọng nói của Từ Lãng cho rằng phòng này là cho con gái của Từ Lãng cho nên bố trí đến vô cùng thiếu nữ.
Từ Lãng nhìn thấy vành mắt Hạ Đằng ửng đỏ, tự nhiên có chút không biết làm sao.
Hình như anh chưa gặp qua Hạ Đằng như vậy.
…
Năm mới đối với Từ Lãng mà nói chính là ngày tháng có thể nghỉ ngơi.
Tiểu khu đã giăng đèn kết hoa, thương gia bên ngoài cũng bắt đầu làm đủ loại hoạt động.
Vào lúc Từ Lãng rời giường, anh phát hiện Hạ Đằng đã sớm dậy quét dọn nhà cửa một lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-sung-vo/chuong-11-cau-doi.html.]
“Không cần làm cái này, mỗi tuần đều có nhân viên công ty quét dọn tới làm.” Từ Lãng nói.
“Còn hai ngày nữa là đến tết rồi, ăn tết không thể quét dọn phòng, sẽ quét hết tài vận đi ra ngoài.” Hạ Đằng nghiêm túc nói.
“Đúng rồi, chúng ta còn chưa làm hàng tết, một lát nữa tớ sẽ đi làm hàng tết, cậu muốn cùng đi hay không?” Hạ Đằng hưng phấn liếc mắt một cái.
Từ Lãng hơi sửng sốt, vẫn gật đầu, làm hàng tết? Hình như rất nhiều năm rồi anh đều không làm chuyện này.
Siêu thị quả thực là biển người tấp nập, Hạ Đằng không khác gì những đứa trẻ bên cạnh, cái gì cũng đều phải nhìn một chút.
Phụ huynh bên cạnh đang nói với con của mình: “Đừng chạy loạn, nhiều người như vậy, một lát nữa đi lạc làm sao bây giờ, mau nắm lấy tay bố.”
Từ Lãng nhìn nhìn cô nhóc giống như ngựa hoang thoát cương, chỉ có thể giữ c.h.ặ.t t.a.y cô: “Đừng đi lạc.”
Tay Hạ Đằng hàng năm lạnh như băng, đỏ rực, khác tay Từ Lãng trắng nõn, xương tay có lực.
Nhìn tay mình, đặc biệt là hình thành tương phản lớn với tay Từ Lãng, mặt già của Hạ Đằng đỏ lên, nhưng chung quy vẫn không nỡ rút ra, trong miệng lắp bắp nói: “Được… Được…”
Từ Lãng phát hiện, thiếu nữ vốn như ngựa thoát cương hoàn toàn an tĩnh lại.
“Làm sao vậy? Cậu muốn mua cái gì?” Từ Lãng tưởng mình quá mức nghiêm khắc, bèn hỏi.
“Tớ nghe các bác ấy nói ăn tết phải ăn cá, biểu thị hàng năm có thừa.” Hạ Đằng nói: “Còn có cũng phải mua gà.”
Hạ Đằng vô cùng muốn chạy như bay qua đoạt hàng với đám bác gái kia, nhưng lại luyến tiếc tay ấm áp của anh, vì thế rối rắm không thôi.
“Thích thì đều mua cả đi.” Từ Lãng nói.
Sau đó dắt Hạ Đằng bắt đầu chọn cá, sau khi chọn xong thì đưa cho nhân viên công tác xử lý.
Từ Lãng lấy ở bên cạnh một cái xe mua sắm, một tay dắt Hạ Đằng, một tay đẩy xe mua sắm: “Cậu thích cái gì thì lấy cái đó vào đi.”
Vì thế, Hạ Đằng nhanh chóng lấp đầy giỏ hàng.
Lúc này cá cũng đã qua xử lý.
Hai người cùng đi xếp hàng.
Trạng thái Hạ Đằng còn đang hưng phấn: “Lát nữa chúng ta về là có thể dán câu đối rồi!”
Từ Lãng gật đầu: “Ừm.”
Lúc trả tiền, Hạ Đằng không cho Từ Lãng cà thẻ, nhất định phải là cô thanh toán.
Từ Lãng: “…” Được rồi, cô vui là được.
Cũng may là tiểu khu cách siêu thị không xa, hai người mang nhiều đồ như vậy, rất nhanh đã về đến nhà.
Việc đầu tiên mà Hạ Đằng làm thật đúng là dán câu đối.
Hạ Đằng xung phong nhận việc mà dọn ghế, sau đó bắt đầu dán.
Lúc đi xuống suýt chút nữa khóc ra.
“Tớ… Tớ dán lệch…”
Từ Lãng không có chứng ám ảnh cưỡng chế, tỏ vẻ chỉ cần không dán ngược là được.
Hạ Đằng thì không muốn vậy: “Tớ đi mua một bộ mới!” Nói xong muốn chạy đi ngay.
“Không mua câu đối nữa, mua giấy viết thôi, cậu mua nhiều thêm hai tấm để tôi viết. Như vậy nếu lệch nữa thì cũng không có việc gì.” Từ Lãng cũng không ngăn cản Hạ Đằng, nói.
Hạ Đằng chạy như bay tới cửa tiểu khu, mua giấy viết câu đối.
Hạ Đằng chưa bao giờ hoài nghi chữ của Từ Lãng.
Lúc trở về thì phát hiện Từ Lãng đã xé câu đối vừa dán xuống rồi.
Từ Lãng đã lấy bút lông mực nước ra.
“Cậu muốn viết cái gì?” Từ Lãng hỏi.
“Chờ một chút, tớ đi xem câu đối vừa mua kia viết cái gì.” Hạ Đằng nói.
Không sai, anh hoàn toàn không thấy trên câu đối viết chữ gì đã mua về rồi.