Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 102
Cập nhật lúc: 2024-07-26 23:30:44
Lượt xem: 200
Chờ gần đến giờ cơm chiều Thẩm Bích Thẩm mới làm sạch sẽ được đám cỏ dại kia, nhổ cỏ được xem là công đoạn đơn giản nhất, tiếp theo cần xới đất và bón phân cho đất mới là công việc tốn nhiều sức lực.
Sau khi nhổ sạch cỏ, gom chúng lại thành một đống, Thẩm Bích Thấm lại vác cái cuốc về nhà mình, nàng còn phải làm cơm tối cho mọi người trong nhà mình.
Trong tay nàng có bạc, Thẩm Bích Thấm đều để Mộ Dung Húc mua gạo giúp nàng, gạo mua về thì gửi trong nhà Mộ Dung Húc, chờ đến khi mang canh xương hầm đến cho Phùng lão, nàng sẽ mang về nhà mình.
Mấy ngày gần đây Thẩm Bích Thẩm đều đi theo Mộ Dung Húc lên núi hái rau dại, nhờ Phùng lão nói mấy lời mà Thẩm Bích Thẩm cũng được tặng cho một số con mồi nhỏ, vì vậy trong khoản thời gian này người nhà của Thẩm Bích Thấm đều được ăn ngon, đặc biệt là bữa cơm tối đã trở thành khoản thời gian mọi người trong nhà mong chờ nhất.
Còn về chuyện tiền ở đâu mua gạo, Thẩm Bích Thấm nói rằng bản thân mình đan bao tay cho hiệu thêu nên được trả công, bởi vì bao tay khá hiếm nên tiền công nàng được trả tương đối cao.
Vốn dĩ Thẩm Bích Thấm còn lo lắng Thẩm Thủ Nghĩa sẽ bảo nàng giao tiền cho Thẩm lão thái nhưng không ngờ Thẩm Thủ Nghĩa lại mở miệng bảo nàng hãy giữ lại cho chính mình tiêu là được, lời của phụ thân khiến nàng cảm thấy vui mừng rất lâu.
Lão phụ thân cuối cùng cũng thông suốt mấy lời của nàng rồi!
"Không tệ, không tệ! Hiểu chuyện, biết quan tâm, thông tuệ, còn biết chịu khó.
Thấm nha đầu đúng là một cô nương tốt khó có được." Phùng lão đứng ở cửa sau nhìn theo bóng lưng Thẩm Bích Thấm mà gật đầu liên tục và không ngừng khen ngợi.
Còn Mộ Dung Húc vẫn đứng cạnh đó, mặt mày vẫn giống như một cái giếng cũ
không gợn chút sóng nào, biểu cảm lạnh lùng, cứng nhắc.
"Lý thị, nếu hôm nay ngươi không nghe lời ta thì lão nương đánh cho đến khi nào ngươi nghe lời mới thôi!"
Thẩm Bích Thấm vừa mới đi đến cửa sân nhà mình thì đã nghe thấy tiếng la như
tiếng chiêng vỡ rất đặc thù của Thẩm lão thái và tiếng kêu khóc của Thẩm Lý thị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-102.html.]
Nàng khẽ nhíu mày suy nghĩ. Bình thường tình cảm giữa Thẩm Lý thị và Thẩm lão thái tất tốt nhưng hôm nay thế này là thế nào? Tuyệt đối không được để liên lụy đến cả
nhà nàng mới được.
"Ôi!"
Thẩm Bích Thẩm chỉ chú ý lắng nghe tiếng động ở nhà chính mà không chú ý đến phía trước, vì vậy nàng đã đ.â.m sầm vào một người vừa bước ra từ vườn nhà mình.
"Thật xin lỗi!" Phát hiện mình đã đ.â.m sầm vào người ta, Thẩm Bích Thấm vội vàng nói xin lỗi. "Tứ muội, muội trở về rồi!" Lúc này Thẩm Kỳ Viễn cũng từ trong nhà chạy ra.
"Cháu chính là Thấm Nhi?" Đối phương đánh giá Thẩm Bích Thẩm một hồi, sau đó mới hờ hững lên tiếng.
"Ách."
Nghe đối phương gọi mình, Thẩm Bích Thẩm cũng ngẩng người. Nàng khẳng định mình hoàn toàn không biết người trước mắt mình.
"Tứ muội, đây là tam thúc" Biết Thẩm Bích Thẩm không biết nên Thẩm Kỳ Viễn đã nhỏ giọng nói vào tai nàng.
"A? A, đúng vậy, đúng là cháu. Thấm Nhi chào tam thúc!" Thẩm Bích Thẩm mới lấy lại tinh thần lên tiếng chào hỏi. Thì ra vị này chính là tam thúc Thẩm Thủ Lễ.
Thẩm Bích Thẩm cẩn thận quan sát người trước mắt mình. Người này khoảng chừng hai mươi tuổi, dáng người gầy, cao, khăn đội trên đầu khẽ tung bay, mặc áo cổ
chéo màu xanh da trời, một đôi giày vải xanh mũi vuông.
Gương mặt hắn mi thanh mục tú, trên người mang hơi thở của một người có học, hoàn toàn khác Thẩm Ninh Viễn, đây mới là bộ dáng tiêu chuẩn của một người đọc sách.
"Ừm, thân là nữ tử lại làm việc lỗ mãng như thế, thật sự quá bất nhã! Sau này chú ý nhiều hơn!" Thẩm Thủ Lễ cau mày, khẽ vuốt cằm, sau đó hai tay lại chắp sau lưng, ngẩng đầu, ưỡn n.g.ự.c bước đi.
Nghe hắn nói, khóe miệng Thẩm Bích Thẩm lập tức co giật, trong nháy mắt nàng đã im lặng, sau đó cũng âm thầm dán cho Thẩm Thủ Lễ một cái nhãn, đây chính là hình tượng điển hình cho các thư sinh đọc sách quá nhiều khiến đầu óc choáng váng!