Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 1095
Cập nhật lúc: 2024-10-11 11:00:58
Lượt xem: 34
Nhìn thấy cảnh tượng thế này, các bộ tộc vốn có dự định đi theo bộ tộc Đóa Nhan hòng chiếm được lợi nhưng bây giờ tất cả đều đang hoảng sợ. Từ trước đến nay bọn hắn chưa từng có đội quân lợi hại như vậy, cảnh tượng này quả thực đã làm thay đổi nhận biết của bọn hắn.
"Thủ lĩnh, chúng ta không thể đánh nữa, nếu không các dũng sĩ của bộ tộc sẽ c.h.ế.t hết!"
"Đúng vậy, vốn dĩ chúng ta không có ân oán gì với Nam Minh, nếu còn tiếp tục thì đừng nói là chiếm được lợi mà chỉ sợ không còn mạng để quay về!"
Những thủ lĩnh các bộ tộc phụ thuộc đều đánh trống lui quân.
Nhân khẩu của bọn họ không nhiều bằng người Hán nên mới thường xuyên đến cướp nhân khẩu, đối với bọn họ mà nói nhân khẩu ít đại biểu cho bộ tộc đó yếu, nếu lúc này tộc nhân đều c.h.ế.t đi, đến khi trở cũng sẽ bị bộ tộc khác chiếm đoạt, trở thành nô lệ, đây tuyệt đối chính là cái được không bù cho cái mất đi.
"Được, chúng ta đi!"
Những thủ lĩnh đó cũng rất tiếc nuối, bọn họ đều do dự quay đầu lại nhìn, sau đó dẫn theo tộc nhân của mình bắt đầu thoát khỏi đội ngũ, rút lui, trốn chạy.
"Thủ lĩnh, không xong rồi, các bộ tộc phụ thuộc đều đang đào tẩu." Lúc này một số tộc nhân của bộ tộc Đóa Nhan cũng phát hiện thấy tình hình không đúng.
"Đáng chết! Những kẻ này dám bội bạc!" Nhìn tường thành ở phía trước, Đổng Trường Yểm tức giận cắn nát răng.
"A ha, bọn chúng đều bỏ trốn rồi, chúng ta cũng mau chạy thôi! Chúng ta tuyệt đối không phải đối thủ của Ngự Thiên Quân."
Đổng Trường Đồ vừa g.i.ế.c quân sĩ Nam Minh vừa lùi lại, hắn ta lo lắng thét to với Đổng Hốt Lực.
"Tướng quân, chúng muốn chạy!"
Nhìn tình hình bên dưới, mấy người đứng trên tường thành đều đã biết rõ kết cục, Long Nhất cau mày lên tiếng. "Bây giờ mới muốn chạy, đã muộn rồi."
Hai mắt Mộ Dung Húc lóe lên tia sáng lạnh lẽo, hắn trầm giọng nói: "Cho ba ngàn kỵ binh hỏa thương phục kích Đổng Gia khẩu và thủ lĩnh du mộc, xuất kích vây đánh.
Lần này phải quét sạch bọn hắn!"
"Vâng!"
Nghe vậy hai mắt Long Nhất sáng lên, hắn ôm quyền nhận lệnh và lập tức bước lên phía trước truyền đạt mệnh lệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-1095.html.]
"Không được! Ta không đi, đã gần cổng thành thế này rồi, nếu bây giờ bỏ chạy chẳng phải phí công vô ích rồi sao?" Đổng Trường Yểm không cam lòng gào lên, hắn ta vẫn c.h.é.m g.i.ế.c mà tiến lên
Cơ thể hắn ta vạm vỡ, kỵ thuật tinh xảo, một đường c.h.é.m g.i.ế.c đến đây, lông tóc cũng không hề hấn gì, mà càng g.i.ế.c càng hăng say, giống như chốn không người, tất cả đối đầu với hắn ta đều không thể ngăn cản được hắn ta.
"Trường Yểm!"
Thấy Đổng Trường Yểm vẫn khư khư cố chấp như vậy, Đổng Trường Đồ vừa giận vừa lo lắng nhưng vì sự an toàn của Đổng Trường Yểm hắn ta cũng chỉ có thể tiếp tục đi theo.
"Cộc cộc cộc..."
Vào lúc này, mặt đất rung chuyển không thôi, một trận tiếng vó ngựa đang truyền đến.
"Đây là tiếng gì?" Nghe thấy tiếng động này, Đổng Trường Đồ nghi ngờ, lập tức nhìn ngó bốn phương.
"Thủ lĩnh, không xong rồi, chính là kỵ binh Ngự Thiên Quân, có hơn mấy ngàn người, bọn chúng bao vây chúng ta ở hai mặt, bây giờ còn không đi thì sẽ bị vây lại."
Lúc này một binh lính của Thát Tử hô to lên.
"Nguy rồi, mau bỏ chạy! Mau bỏ chạy!"
Đổng Hốt Lực và Đổng Trường Đồ nghe thấy đều sửng sốt. Kỵ binh của bọn hắn đã tổn thất nặng nề, cộng thêm quân đội vừa mới đào tẩu, bọn hắn thế đơn sức bạc, căn bản không phải đối thủ của Ngự Thiên Quân.
Phải biết rằng, Ngự Thiên Quân chính là đội quân mãnh hổ nổi tiếng với chí kiên cường.
"Trường Yểm đâu? Trường Yểm đâu?" Dẫn theo tộc nhân của mình bỏ chạy được nửa đường, Đổng Hốt Lực mới phát hiện không thấy Đổng Trường Yểm chạy theo.
"Nhất định là vẫn còn ở bên trong. A ha, ngươi đi trước đi, ta sẽ đưa Trường Yểm trở về!" Đổng Trường Đồ nghe vậy thì lập tức ghì cương ngựa, hô to một tiếng rồi phóng về phía ngược lại.
"Trường Yểm nhờ vào ngươi!"
Đổng Hốt Lực hiểu được bây giờ không phải lúc do dự, hắn ta hét lên với bóng lưng của Đổng Trường Đồ rồi tiếp tục dẫn theo bộ tộc của mình rút lui trở về.
"Trường Yểm, kỵ binh của Ngự Thiên Quân đến rồi, chúng ta mau đi thôi! Chúng ta đã lui binh rồi!" Đuổi đến chỗ của Đổng Trường Yểm, Đổng Trường Đồ lo lắng gào lên với hắn ta.
"Cái gì?"