Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 237
Cập nhật lúc: 2024-08-06 21:00:56
Lượt xem: 79
Thẩm Bích Thẩm cũng chính là vảy ngược của Thẩm Kỳ Viễn, Thẩm Ninh Viễn lại nói những lời kia về muội muội nên rất đương nhiên hắn không thể thờ ơ cho qua.
"Tam ca ca, huynh nói là họ đã ra tay trước sao?" Thẩm Bích Thẩm cầm cỏ bạch hoa đã giã nhuyễn đắp lên cho Thẩm Kỳ Viễn, vừa đắp vừa hỏi.
"Ừm." Thẩm Kỳ Viễn gật đầu: "Do họ ra tay trước nên bọn huynh mới đánh trả.
"Các huynh bị đuổi khỏi trường học, vậy Thẩm Ninh Viễn thì sao?" Đôi mày thanh tú của Thẩm Bích Thẩm khẽ cau lại, nàng hỏi lại một lần nữa.
"Hắn không làm sao cả." Nói đến đây trên mặt Thẩm Kỳ Viễn và Thẩm Trí Viễn đều là vẻ không cam tâm.
"Có thể nói rằng người mắng chửi chính là tam đường ca, người ra tay trước cũng là tam đường ca, vì sao bị đuổi khỏi trường học lại là hai huynh?" Thẩm Bích Thẩm nghe đến đây thì không hiểu ra làm sao cả, chẳng phải nên xử phạt ngược lại sao?
"Phu tử bao che cho Thẩm Ninh Viễn nên không cho chúng ta bất kỳ cơ hội nào để giải tính, vừa nghe Thẩm Ninh Viễn nói là bọn huynh đánh người thì ông ta đã lập tức bảo bọn huynh thu dọn đồ đạc và rời khỏi trường." Thẩm Trí Viễn nắm chặt bàn tay mình, sắc mặt âm u.
"Sao có thể như thế?"
Trên mặt Thẩm Lâm thị cũng mờ mịt không hiểu được, xử lý như vậy quả thực chính là quá độc đoán và không công bằng.
"Chúng con cũng không biết, phu tử nói muốn đuổi chúng con khỏi trường, chúng con muốn lấy lại học phí nhưng phu tử còn nói chúng con đã làm sai trước nên không trả
lại học phí." Lúc nói, hai mắt Thẩm Kỳ Viễn đã đầy vẻ tức giận.
"Ừm, cha hiểu rồi. Đi! Hai con mau đổi quần áo khác, đi theo cha đến trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-237.html.]
Từ đầu đến cuối Thẩm Thủ Nghĩa đều không tỏ ra tức giận là bởi vì ông ấy tin tưởng vào hai nhi tử của mình.
Ông ấy tin hai người Thẩm Kỳ Viễn sẽ không đánh người vô cớ, bây giờ lại nghe đến đây cũng biết phu tử rõ ràng đã xử lý bất công, thiên vị Thẩm Ninh Viễn: "Bị đuổi khỏi trường là việc rất nghiêm trọng, thậm chí có thể làm ảnh hưởng đến tương lai của các con, tuyệt đối không thể cứ như vậy mà nhận lấy uất ức này."
Nghe Thẩm Thủ Nghĩa nói lời này, trong mắt Thẩm Bích Thấm lập tức lóe sáng, cách xử xự của Thẩm Thủ Nghĩa hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của nàng, nàng không ngờ
ông ấy lại quả quyết như vậy, xem ra trước đây nàng đã xem thường người phụ thân hời này rồi.
Thẩm Thủ Nghĩa làm như thế mới là chính xác, gặp phải chuyện gì thì lựa chọn đầu tiên nhất chính là tin tưởng các con của mình, nếu ngay cả phụ mẫu đều không tin hài tử của mình, vậy hài tử biết đi tìm ai xin trợ giúp, phụ mẫu nên lắng nghe hài tử giải thích mà không phải một mực trách cứ, đến khi biết được hài tử của mình chịu uất ức thì lập tức đứng lên ra mặt vì chúng, giữ gìn danh dự cho hài tử.
Có trí tuệ, có trách nhiệm, quyết đoán. Thẩm Thủ Nghĩa là một người cha tốt, một người đàn ông chân chính.
Có lẽ điều này cũng chính là nhân cách có sức hấp dẫn mà người ta thường nói. Tuy Thẩm Thủ Nghĩa chỉ là một nông phu sống ở tầng lớp thấp nhất của xã hội nhưng vì nhân cách của ông ấy có sức hấp dẫn mà cả người ông ấy giống như được chiếu sáng, đối với người phụ thân này Thẩm Bích Thấm cảm thấy kính nể ông ấy từ tận đáy lòng.
"Phụ thân, chúng ta đi thôi!"
Hai người ca ca của nàng đã nhanh chóng thay y phục xong, trên mặt họ đã không còn vẻ luống cuống và sợ sệt như ban đầu nữa, Thẩm Thủ Nghĩa tin tưởng họ khiến họ
yên tâm hơn.
"Được rồi, thẳng lưng lên! Chuyện này không phải do lỗi của các con, cho dù đến cuối cùng cũng không thể bước vào trường học được thì đó cũng không phải do lỗi của các con, biết giữ gìn danh dự cho muội muội là việc làm đúng. Phụ thân rất tự hào về các con."
Thẩm Thủ Nghĩa bước lên vỗ vào lưng hai nhi tử, ông ấy nói một cách hòa nhã.