Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 555
Cập nhật lúc: 2024-09-19 21:28:49
Lượt xem: 70
"Ta không muốn nghe nhiều như vậy, ta chỉ muốn biết ngươi xem ta là gì?" Thẩm Bích Thẩm thản nhiên nhìn Quý Hiên Dật: "Đồ chơi để ngươi tiêu khiển?"
"Không! Ta chưa từng có suy nghĩ này, từ khi bắt đầu ta muốn ở bên cạnh muội, ta thật lòng với muội, không hề có suy nghĩ chơi đùa."
Quý Hiên Dật nói mà cả người đều kích động, hắn ta muốn nắm tay Thẩm Bích Thấm nhưng lại bị nàng tránh né một lần nữa.
"Ngươi thật lòng với tình cảm của ta? Người ngươi yêu thích lẽ nào không phải ta sao? Nhưng bên cạnh đó ngươi lại cưới một người khác." Lời Quý Hiên Dật nói không hề khiến Thẩm Bích Thẩm kích động.
"Tuy ta cưới An Nhi nhưng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện vứt bỏ muội, ta muốn ở bên muội, nha đầu, nhất định ta sẽ cưới muội." Quý Hiên Dật nói rất gấp gáp.
"Quý Hiên Dật, ngươi đã từng nghĩ đến nếu ta gả cho ngươi nhưng đồng thời trong lòng ta lại yêu người khác, ngươi sẽ có cảm nhận thế nào?" Thẩm Bích Thấm tiếp tục thản nhiên nói.
"Nhất định ta sẽ g.i.ế.c hắn…”
Nghe vậy trong mắt Quý Hiên Dật hiện lên cơn giận dữ ngút trời nhưng nhìn thấy vẻ trào phúng dày đặc trong mắt Thẩm Bích Thấm thì sững sờ, sau đó hắn ta lại nhìn nàng bằng ánh mắt khó tin: "Lẽ nào muội muốn ta chỉ cưới một mình ngươi?"
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy biểu cảm cực kỳ ngạc nhiên của Quý Hiên Dật, dường như Thẩm Bích Thấm đã hiểu ra được một điều, lúc này trong mắt đã giăng đầy nỗi đau, nàng thật sự rất muốn khóc lên một trận thật lớn.
Không phải nàng không cảm nhận được tình cảm hắn ta dành cho nàng, hắn ta là một thế tử cao cao tại thượng lại luôn suy nghĩ vì nàng, quan tâm mọi chuyện vì nàng, tuy trên người mang hoàng mệnh, bận rộn sự vụ nhưng hắn ta luôn có thể để rút thời gian rảnh đến tìm nàng, theo nàng thấy đúng là hắn ta thật sự đặt nàng ở trong lòng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-555.html.]
Chỉ tiếc... Nàng lại quên mất một điều rất quan trọng chính là Quý Hiên Dật là thế tử hầu phủ, hắn ta là một người cổ đại...
"Nha đầu, từ xưa đến nay nam tử, đặc biệt là một thế tử như ta một vợ nhiều thiếp vốn là chuyện thường, ta..."
"Đúng! Ngươi nói rất đúng. Một vợ nhiều thiếp, ngươi cứ như vậy mà nhìn xuống ta ở dưới thấp. Ta chỉ có thể làm thiếp?" Cuối cùng Thẩm Bích Thẩm cũng kích động, nàng bắt đầu cao giọng.
"Nha đầu, ta chưa bao giờ coi thường muội, trái lại ngươi chính là nữ tử thông tuệ nhất mà ta từng gặp, thậm chí rất nhiều nam tử cũng không sánh bằng muội. Trong lòng ta, muội chính là vợ của ta, địa vị của muội căn bản là không khác biệt với Thường An, ta cưới muội làm thiếp chỉ vì ta thích muội, muốn muội ở bên cạnh ta!"
Cơn khủng hoảng có thể mất đi nàng khiến Quý Hiên Dật không khống chế được chính mình, hắn ta trực tiếp bước lên, dùng một tay ôm chặt Thẩm Bích Thấm vào n.g.ự.c mình: "Nha đầu, trước khi gặp muội thì ta cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ có một người khiến ta yêu thích như vậy, khiến ta động lòng không thể kiềm chế, thường nhớ đến muội, gọi tên muội, chỉ ước thời thời khắc khắc được ở cạnh muội. Nha đầu, ta thật sự rất thích muội, chẳng lẽ muội không thể ở lại bên cạnh ta vì ta sao?"
"Quý Hiên Dật, ngươi buông ta ra!" Giọng nói của Thẩm Bích Thẩm vô cùng bình tĩnh khiến lòng Quý Hiên Dật run sợ.
"Nha đầu, muội đừng như vậy! Ta... Ta không thể mất muội, nếu ngươi để ý đến danh phận này, ta... Ta sẽ đến nói với bệ hạ, để ngài ấy ưng thuận cho muội làm bình thê, được chứ?" Giọng nói của Quý Hiên Dật run lên nhè nhẹ.
"Không được."
Thấy Quý Hiên Dật không buông ra, Thẩm Bích Thấm không cố giãy giụa nữa, chỉ thản nhiên đứng đó nhưng giọng nói cực kỳ kiên quyết: "Ta có thể nói cho ngươi biết, cho dù là vợ hay thiếp, với ta mà nói điều này đều không còn quan trọng, ta chỉ muốn một đời một kiếp một đôi, nếu ngươi làm không được thì giữa chúng ta đã không còn gì để nói nữa. Chúng ta chia tay đi! Đau dài không bằng đau ngắn, với ta hay với ngươi đều tốt đẹp."
Nàng nói lời này cho Quý Hiên Dật nghe, cũng chính là cho mình nghe.
"Thấm Nhi, ta... Ta không thể cô phụ Thường An, ta cũng không bỏ được muội, muội tin ta, Thường An là nữ tử khéo hiểu lòng người, đến lúc đó hai người có thể sống chung rất tốt.