Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 662
Cập nhật lúc: 2024-09-25 10:19:26
Lượt xem: 43
Thẩm Bích Thấm hơi nhíu mày, nàng trở mặt ngọc bài, phía sau đó có khắc ba chữ nhỏ: "Lý Ngôn Sanh. Ừm, có lẽ là tên của hắn"
Sanh, tiết tháng giêng, vật sinh ra được gọi là sanh. Lý Ngôn Sanh, cái tên này cực kỳ xứng với khí chất trên người hắn, khiến người ta có cảm giác ôn hòa như gió xuân ấm áp.
"Cô nương, đến rồi!"
Mưa to gió lớn nên đường đi rất khó khăn, tuy họ đã rất cố gắng để tăng tốc nhưng phải hơn nửa canh giờ sau đến được Hồi Xuân đường.
"Được rồi."
Thẩm Bích Thấm lập tức bừng tỉnh lại, nàng gọi người của y quán đỡ nam tử này vào bên trong.
"Trên tay người này bị thương rất nghiêm trọng, hình như phía sau gáy cũng bị đập mạnh vào, tình hình trước mắt xem như ổn nhưng cụ thể thế nào còn phải chờ hắn tỉnh lại mới có thể nói.”
Sau khi xử lý vết thương cho thiếu niên này xong, Trần đại phu mỉm cười, nói với Thẩm Bích Thẩm.
"Vậy là tốt rồi."
Lúc này Thẩm Bích Thẩm mới yên tâm, nàng khẽ gật đầu, sau đó nói với Lưu Trường Phúc: "Trường Phúc, ta ở lại đây chăm sóc hắn, ngươi quay về báo tin bình an ông ngoại và mọi người trong nhà biết, tiện thể nhắn Phong Ngâm chuẩn bị quần áo mang đến cho ta thay ra, tình hình chưa biết thế nào nên tạm thời ta sẽ không trở về."
"Vâng." Khẽ vuốt cằm, Lưu Trường Phúc đánh xe ngựa chạy về.
Thiếu niên vẫn một mực mơ màng nhưng tình trạng đã tốt hơn, cơn sốt cũng hạ. Vì không biết thân phận của hắn, cũng không có người đến nhận thân nhân nên Trần đại phu đề nghị Thẩm Bích Thẩm tạm đưa hắn về Thẩm gia. Mãi đến bốn ngày sau, thiếu niên kia mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
"Công tử đã tỉnh? Thật sự quá tốt rồi." Phong Ngâm thấy thiếu niên này đã tỉnh lại, nàng vội vàng ra cửa thông báo cho Thẩm Bích Thẩm.
"Tỉnh rồi?"
Nghe vậy Thẩm Bích Thẩm cũng vui vẻ, nàng nhanh chóng đi theo Phong Ngâm đến nhìn thử.
Vừa bước vào cửa, nhìn thấy người này đang tựa lưng ở đầu giường khiến hai người họ đều ngẩn ngơ. Người kia mặc một bộ áo trắng, gương mặt xinh đẹp, nghiêm trang, trong trẻo, mày đen, tóc đen huyền buông xuống trước ngực, đôi mắt trong veo như nước mùa thu đang hoang mang, cả người như toát lên khí chất siêu phàm. Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song. Đây chính là suy nghĩ duy nhất trong đầu Thẩm Bích Thấm lúc này.
"Ngươi... Ngươi đã tỉnh?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-662.html.]
Điều chỉnh lại cảm xúc, Thẩm Bích Thấm vừa đến gần vừa nhỏ giọng hỏi: "Cảm thấy thế nào?"
Nhìn thấy Thẩm Bích Thẩm, thiếu niên rất sững sờ, trên mặt hắn lại lộ vẻ tức giận:
"Ngươi... Ngươi, kẻ xấu xa!"
"Hȧ..."
Nghe vậy cả Thẩm Bích Thẩm và Phong Ngâm đều ngây ngẩn cả người.
Phong Ngâm bịt miệng mình lại, nàng ấy nhìn Thẩm Bích Thấm, trong lòng âm thầm thắc mắc không biết tiểu thư nhà nàng ấy đã làm gì khiến đối phương thốt lên "người xấu xa" thế này.
"Khụ, ngươi hiểu lầm rồi. Phong Ngâm đi ra ngoài trước đi! Ta có lời muốn nói riêng với vị công tử này."
Thẩm Bích Thấm nhanh chóng lấy lại tinh thần, nàng đẩy Phong Ngâm ra ngoài, sau đó mang vẻ mặt mặt khó nói mà giải thích lại từ đầu đến cuối cho thiếu niên này nghe.
"Cô nương... Cô nương còn thay y phục cho tại hạ?" Nghe Thẩm Bích Thẩm nói xong, thiếu niên đã đỏ mặt, hắn luống cuống đến mức cả người khẽ run lên.
"Đúng vậy! Ai ngờ lúc ấy ngươi lại tỉnh, ta cũng chỉ bất đắc dĩ... A, chờ một chút!"
Thẩm Bích Thẩm đang nói thì giống như sửng sốt, nàng chớp đôi mắt to, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi... Lẽ nào ngươi không biết?"
"Không... Không biết."
Tuy trong lòng vẫn cảm thấy xấu hổ nhưng nghĩ đến Thẩm Bích Thẩm cũng vì muốn cứu hắn, cuối cùng thiếu niên chậm rãi bình tĩnh lại, hắn khẽ lắc đầu.
Thẩm Bích Thẩm: ".."
Nghe hắn nói Thẩm Bích Thấm hối hận đến xanh ruột, nàng còn cho rằng hắn đã phát hiện mình thay y phục giúp hắn, thế này chẳng khác nào nàng không đánh đã khai?
A! Nàng thật sự rất muốn c.h.ế.t đây.
"Đa tạ cô nương cứu mạng!"
Trái lại đối phương lại là người có suy nghĩ rất thoáng, sau khi biết rõ sự thật hắn không còn rầu rĩ về chuyện thay y phục nữa mà rất trịnh trọng chắp tay nói tiếng tạ ơn với Thẩm Bích Thẩm: "Ngày sau có cơ hội, tại hạ sẽ báo đáp cô nương."