Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 896
Cập nhật lúc: 2024-10-07 06:55:20
Lượt xem: 59
Nếu không phải kiếp trước nàng chuyên học đến lễ nghi thì thật sự đã không dám ăn cơm trước mặt những người này. Đây đã là lễ nghi được bồi dưỡng ngay từ nhỏ, đã khắc sâu vào lòng họ, có muốn giả vờ cũng không được.
"Thấm Nhi, trên mặt ta có dính cái gì à?"
Thấy Thẩm Bích Thẩm cứ nhìn mình chằm chằm, nhịp tim Lý Ngôn Sanh không khỏi nhanh hơn, hắn vội vàng mở miệng hỏi và nói chuyện điều hòa lại tâm trạng của mình.
"Không, chẳng qua ta cảm thấy dáng vẻ Tử Hinh ca ăn cơm rất đẹp mà thôi." Thẩm Bích Thẩm đang thất thần, nghe hắn hỏi, nàng không suy nghĩ nhiều mà mở miệng.
Tuy nàng nói rất thản nhiên nhưng người nói vô tâm người nghe có ý, nhìn đôi mắt đang rực rỡ như ánh sao của nàng, Lý Ngôn Sanh không nhịn được đã giật mình, hắn cũng mất hồn như nàng.
"Khụ! Tử Hinh ca, có phải ta đã không cẩn thận nói lời trong lòng mình ra rồi không?"
Lúc này Thẩm Bích Thấm mới vừa tỉnh lại từ trong mộng, nàng bụm mặt mình, nói một cách ảo não: "Chẳng qua ta chỉ cảm thấy người cổ... Khụ! Dáng vẻ ăn cơm của các
người đều rất đẹp, không chỉ một mình huynh mà cả A Dật, tiểu màn thầu, còn có A Húc, các người ăn cơm đều rất đẹp mắt."
"Ừm."
Thấy Thẩm Bích Thấm có vẻ nóng lòng giải thích, Lý Ngôn Sanh vốn vẫn còn rung động thì trong nháy mắt hắn đã tỉnh táo lại, cố nén cảm giác mất mát mà mỉm cười nhìn Thẩm Bích Thẩm giống như thường ngày: "Ta thấy có lẽ cô nương đói bụng rồi. Đã ăn cơm rồi mới đến sao? Có muốn cùng ăn không?"
Trên mặt Lý Ngôn Sanh không để lộ ra ý gì nhưng trong lòng hắn lại đang cười khổ. Hắn biết rõ nàng chỉ xem hắn như huynh trưởng nhưng hắn lại không nhịn được luôn hy vọng xa vời, luôn muốn có kỳ tích xảy ra. Thế nhưng hắn hiểu nếu Thẩm Bích Thấm là nữ tử đứng núi này trông núi nọ thì nàng đã không lọt vào tim hắn.
"Không được. Đây là cơm đặc biệt chuẩn bị cho huynh, sợ huynh đói bụng nên mới đưa đến trước cho huynh, ta còn muốn chờ phụ thân, nương và mọi người trở về rồi cùng nhau dùng cơm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-896.html.]
Thấy Lý Ngôn Sanh không hiểu lầm mình, lúc này Thẩm Bích Thẩm mới yên tâm trở lại, hai tay chống vào gò má, nhíu mày nói: "Nếu để nương và tam ca biết ta ăn đồ ăn đã chuẩn bị cho huynh, chắc chắn sẽ ghét bỏ ta hay ăn."
"Ha ha ha, làm sao có thể? Chỉ có hai chúng ta ăn, ta không nói ra là được."
Lý Ngôn Sanh khẽ cười vài tiếng, sau đó mới xới cơm ra một cái bát dự phòng khác rồi đặt trước mặt nàng: "Hình như chúng ta chưa bao giờ ăn cơm riêng thế này, ta thích cô nương ăn cơm chung với ta."
Có lẽ đời này cũng chỉ có cơ hội lần này, sau này người có thể ăn cơm chung với nàng cả đời hẳn là Mộ Dung Húc.
"Được thôi!"
Lý Ngôn Sanh đã nói như vậy, Thẩm Bích Thẩm cũng không từ chối nữa, nàng bưng bát lên, múc một bát canh rối bắt đầu ăn.
Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện, bầu không khí nhẹ nhàng mà ấm áp khiến Lý Ngôn Sanh có một ảo giác, nếu thời gian cứ một mực tiếp tục thế này thật sự tốt biết bao.
Phương thuốc Lý Ngôn Sanh nghĩ ra thật sự có hiệu quả, sau bảy ngày tình hình ôn dịch đã hoàn toàn lắng xuống, toàn phủ đều huyên náo, khắp chốn vui mừng, quan phủ làm chủ cho dân chúng chuẩn bị pháo, đốt pháo chúc mừng đã thành công đuổi được thần ôn dịch.
Để xác nhận phương thuốc của mình hữu hiệu nên sau ba ngày nghỉ ngơi Lý Ngôn Sanh đã tự mình tìm đến huyện Nam Tĩnh, tự mình chỉ đạo bách tính dùng thuốc, ghi lại các trường hợp trị liệu cho đến ngày thứ bảy để tận mắt chứng kiến thời khắc lịch sử này.
Bách tính khỏi bệnh đều muốn cảm tạ Lý Ngôn Sanh nhưng không có đồ vật gì nên họ đều dập đầu bái tạ hắn, vô số người biểu thị chờ đến khi nhà mới của mình được dựng lại sẽ lập bài vị trường sinh vì Lý Ngôn Sanh, mỗi ngày đều bái trước bài vị, cầu nguyện cho Lý Ngôn Sanh cả đời được bình an, sống lâu trăm tuổi.
Ngay lúc này tên tuổi thần y Lý Ngôn Sanh đã truyền khắp toàn phủ Chương Châu, không ít người của các phủ thành xung quanh cũng biết đến hắn.
"Đại nhân, đến rồi, đến rồi!"