Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 904

Cập nhật lúc: 2024-10-07 07:07:58
Lượt xem: 50

Khi nhận lấy thì ông liền nhìn thấy trên mặt quyển sách viết mấy chữ nhỏ,"Kế hoạch trùng kiến sau thiên tại thành Chương Châu."

"Vâng, cha xem một chút đi." Thẩm Bích Thẩm nhẹ nhàng mỉm cười nói.

"Được."

Nhìn bìa cuốn sách, Thẩm Thủ Nghĩa liền hiểu được đại khái nội dung bên trong, sau khi hơi gật đầu thì liền mở ra nhìn.

Lúc bắt đầu thì ông còn bình tĩnh nhưng mà càng xem vào nội dung thì cả người đều bị chấn kinh, càng xem càng kích động, hoàn toàn không chần chừ chỉ tập trung vào cuốn sách, khi xem được khoảng một nửa thì ông mới ngước mặt lên nhìn Thẩm Bích Thấm bằng vẻ mặt không thể tin tưởng hỏi, “Thấm... Thấm Nhi, những thứ này đều là tự con nghĩ ra được sao?"

"Không, cái này đều là do cha nghĩ ra." Thẩm Bích Thấm không nghĩ nhiều lập tức lắc dầu, rồi mỉm cười chăm chú nhìn Thẩm Thủ Nghĩa nói.

"Thấm Nhi, con..."

Tuy rằng Thẩm Thủ Nghĩa đối với chuyện trùng kiến thành thị không hiểu, nhưng quyển sách này viết gì hắn đều hiểu, hơn nữa còn viết vô cùng rõ ràng, phân chia quy hoạch tường tận, hoàn mỹ, vô cùng tuyệt diệu, những thứ này nếu để ông thì có một trăm năm thì cũng chỉ sợ cũng không thể nghĩ ra được, sao có thể bắt ông tự mình nhận công như vậy?

"Ta nghĩ chuyện trùng kiến này, sợ là tri huyện phí công sức cũng sẽ không nghĩ ra nhanh như vậy được."

Thẩm Bích Thấm mỉm cười nói,"Bởi vậy trong khoảng thời gian này liền phải ủy khuất cha ở trong thư phòng, đợi nửa tháng sau thì đi ra gặp mấy người Quý tri phủ."

"Nhưng... Chỉ là, đây là do con nghĩ ra, cha không thể chiếm lấy công lao của con được." Nghe vậy Thẩm Thủ Nghĩa do dự nhíu mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-904.html.]

Tuy rằng trước vì muốn bảo vệ Thẩm Bích Thấm mà không ít lần hắn ra mặt giúp nàng, nhưng tình huống lần này không giống như vậy, chuyện trùng kiến thành thị nếu thành công đó là một đại công lao, thật sự quá lớn, khiến ông không cách nào có thể thoải mái tiếp nhận được.

"Cha nói cái gì vậy, đây là nữ nhi cam tâm tình nguyện."

Nghe vậy, đầu tiên là Thẩm Bích Thấm trợn to mắt, sau đó lại lộ ra vẻ giảo hoạt chăm chú nhìn Thẩm Thủ Nghĩa nói,"Nếu cha không ra mặt, chẳng lẽ muốn con tự mình ra? Cha cảm thấy con ra thì thích hợp sao, sợ đến lúc đó ai nấy đều coi nữ nhi là yêu quái đó."

Thế nhân đối với chuyện nữ tử có học thức luôn có ý kiến, đặc biệt là Thẩm Bích Thẩm, một cô nương mười bốn tuổi, sao đột nhiên lại có thể làm ra đại công tích như vậy, chỉ sợ phản ứng đầu tiên của người đời không phải là tán tưởng mà là hoài nghi cùng sợ hãi đi.

"Chuyện này, chuyện này để cho ta suy nghĩ một chút đi." Cuối cùng, Thẩm Thủ Nghĩa vẫn không có hạ quyết tâm mà ảo não nói.

"Vâng, vậy trong khoảng thời gian này người nhất định phải xem kỹ càng cuốn sách này, cần phải lĩnh ngộ hết nội dung trong đó, như vậy đến lúc làm mới có thể tốt được."

Thẩm Bích Thấm biết chuyện này về cơ bản đã thành, chỉ là Thẩm Thủ Nghĩa vẫn còn đang giận dỗi mà thôi, nàng cũng không vạch trần mà cười nói,"Đúng rồi, quy hoạch này cha cũng phải tự mình chép lại một lần nữa mới được."

"Ai, ta biết."

Nhìn con người Thẩm Bích Thấm ngập tràn tinh ranh thì Thẩm Thủ Nghĩa bất đắc dĩ thở dài, sau khi xoa đầu nàng thì liền xoay người đi vào thư phòng.

Có một nữ nhi thông minh như vậy, đáy lòng hắn đúng là cảm thấy vô cùng tự hào, nhưng có đôi khi thì cảm giác thất bại lại nhiều hơn, hắn có thể đi được đến ngày hôm nay có thể nói là do người nữ nhi này đứng sau lưng chỉ đường, nếu nữ nhi là nam hài tử thì tốt rồi, như vậy thì không cần trốn tránh nữa, có thẻ đường đường chính chính đứng trước mặt người đời, tiếp nhận sự tán dương cùng tán thành của mọi người.

Chỉ tiếc, nàng là một thân nữ nhi, cho dù có tài hoa tuyệt thế thì cũng không thể nào dễ dàng ra mặt được, ngẫm lại Thẩm Thủ Nghĩa cảm thấy vô cùng đau lòng.

Nếu như trước kia ông luôn cảm thấy nữ nhi không có tài mới có đức thì hiện giờ ông lại cảm thấy những lời này nói ra không biết làm mai một mất bao nhiêu nữ tử tài hoa.

Loading...