Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 936
Cập nhật lúc: 2024-10-07 07:53:45
Lượt xem: 28
Nói đến đây, tiên sinh kể chuyện hơi mỉm cười, sau đó kéo dài âm thanh, chậm rãi mở miệng nói, "Các chiến sĩ Ngự Thiên Quân, đói bụng."
“...”
Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của mọi người là sửng sốt.
"Phụt..."
"Ha ha ha..."
Một lát sau khi yên lặng, tất cả mọi người đều bật cười, phản ứng tương đối lớn.
"Các ngươi có cảm thấy vô cùng buồn cười đúng không, nhưng ta lại không hề cảm thấy buồn cười chút nào."
Tiên sinh kể chuyện ở bên kia ban đầu còn hơi mỉm cười xong sau đó sắc mặt lại vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng nói, "Đều đã nói đối với nhân loại thì đồ ăn là quan trọng nhất, những chiến sĩ của Ngự Thiên Quân vừa mới trải qua một trận Ninh Hải, tiếp đến Tân Hà, Bên kia, rồi bây giờ cũng chính là ngày thứ tư rồi, lúc xuất chinh thì vô cùng vội vàng, mọi người chỉ chuẩn bị lương khô ăn ba ngày, nên ai nấy đều đang bụng đói kêu lớn, ngươi nói xem, mọi người có thể không sinh ra câu oán câu hận nào sao."
"Đó vậy, ta cũng sợ nhất là đói bụng, không thể nhẫn nhịn được." Lúc này một hán tử mày rậm lớn tiếng hưởng ứng.
Mọi người đều nhìn qua, người này trời sinh cao to vạm vỡ, người cao lớn như vậy đương nhiên sẽ nhanh chóng đói bụng, lúc này mọi người không nhịn được lại dâng lên ý cười, đúng vậy a, đói bụng không thể nhận nhịn được.
"Tiên sinh, lúc đó giặc Oa cũng đã đuổi đến thành, nấu cơm ngay cũng không thể kịp được, cuối cùng là làm như thế nào." Một khách nghe lên tiếng hỏi.
"Vị này huynh đài này hỏi đúng trọng điểm rồi, lúc đó Mộ Dung tướng quân nghe cũng thấy có lý, nhưng hiện giờ đối đầu với kẻ địch mạnh đương nhiên là không thể ăn cơm trước khi đánh trận được, vì vậy Mộ Dung Húc tướng quân nhanh chóng quyết định cho mở cửa thành, lấy mười mấy chiếc nồi lớn ra, lập tức tiến hành nấu cơm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-936.html.]
Nói đến đây tiên sinh kể chuyện vung chiếc quạt của mình ra, vẻ mặt như lão thần mỉm cười nói, “Lúc ấy Mộ Dung tướng quân nói, cơm nấu ở đây, giặc oa ở phía trước, chỉ cần đả đảo giặc Oa là có thể ăn cơm, còn nếu không đánh lại được thì các ngươi cho rằng những tên giặc Oa đó còn có thể ngồi xổm đợi chúng ta ăn cơm xong mới đánh tiếp sao?"
"Ha ha ha..."
"Không sai, Mộ Dung Húc tướng quân nói có đạo lý!"
Nghe vậy, tất cả mọi người đều tán đồng cười lớn.
Ngay cả Thẩm Bích Thẩm cũng không nhịn được bật cười, không nghĩ đến một người mặt lạnh như Mộ Dung Húc cũng có thể nói ra một câu như vậy.
"Đúng vậy, tại hạ cũng cảm thấy có đạo lý, vì vậy, những người trong đội Ngự Thiên Quân đã ý thức được vấn đề trọng điểm, cơm chín ở đó nên bọn họ sẽ không bỏ chạy, vấn đề chính bây giờ do những tên giặc Oa đó đến đây nên bọn họ mới không được ăn cơm, đây chính là đại thù đại hận không độ trời chung!"
Tiên sinh kể chuyện kia hài hước nói, "Vì vậy, tinh thần của những chiến sĩ lại phấn chấn trở lại, người nào người nấy vội vàng muốn đánh xong giặc Oa cách thành trì của bọn họ khoảng hai dặm để nhanh chóng được ăn cơm!"
"Ha ha ha..."
Tuy rằng trường hợp này rất nghiêm trọng, nhưng mọi người đều bị vị cách kể hài hước của vị tiên sinh kia làm cho tức cười.
"Chỉ là tiên sinh, ngươi cũng đã nói, quân chủ lực của giặc Oa đều đến Đài Châu phủ, vậy rốt cuộc là có bao nhiêu tên giặc Oa đến đây?" Một vị khách có khuôn mặt nghiêm túc hỏi lại vấn đề này.
"Ừm, có ba, bốn ngàn người." Tiên sinh kể chuyện trả lời.
"Hả, ba, bốn ngàn người!"
Nghe vậy, những người xung quân không khỏi sợ hãi kêu lớn, nhưng lúc trước không phải tiên sinh nói một nửa của Ngự Thiên Quân đi chi viện Tân Hà sao, như vậy tính ra, Ngự Thiên Quân cũng chỉ có khoảng 15người, chênh lệch lớn như vậy, rốt cuộc là sao mà Ngự Thiên Quân có thể đánh thắng được?