Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 975
Cập nhật lúc: 2024-10-08 10:52:45
Lượt xem: 20
Phụ nhân c.h.ế.t thảm một bên mà những tên giặc Oa này vẫn thản nhiên vây quanh đánh giá thai nhi kia và thảo luận đầy phấn khởi.
"Chẳng có gì đặc biệt. Đi thôi, đi thôi! Cướp tiền vẫn quan trọng hơn!"
Đợi cho đến khi những kẻ này đã nghiên cứu thai nhi xong thì quay lại hào hứng với việc cướp tiền, bọn chúng đứng lên, trường đao vung lên rồi để cho thai nhi bị xuyên trên lưỡi đao mà rơi xuống mặt đất.
Dùng góc áo của phụ nhân đã c.h.ế.t lau sạch m.á.u trên đạo, tiếp theo đó lại xem như không có gì, giương mắt nhìn t.h.i t.h.ể đầy trên mặt đất trong thành, m.á.u đỏ lênh láng khắp nơi, hoàn toàn trở thành địa ngục nhân gian chân chính.
Phủ thành, Trung Nghĩa bá phủ.
"Cô nương, không xong rồi! Giặc Oa đã đánh vào Nguyệt Cảng rồi!"
Trên mặt Quang Tử đầy hoảng hốt từ bên ngoài chạy vào, hắn thở hồng hộc nói:
"Cô nương, người nói phải làm thế nào bây giờ? Hay là chúng ta mau chạy? Nếu không chỉ sợ không bao lâu nữa giặc Oa sẽ đánh đến phủ thành."
"Làm sao có thể? Chẳng phải Lưu chỉ huy sứ đã lãnh binh tiến lên chống Oa rồi sao?" Nghe vậy, tất cả mọi người ở đây đều tái mặt.
Buổi trưa hôm nay, Quang Tử báo cáo tin tức giặc Oa đổ bộ vào Nguyệt Cảng, nhưng dù sao phủ Chương Châu cũng có trú binh, huống hồ giặc Oa chỉ có một ngàn binh lính, dựa vào số lượng binh lính này cũng có thể đánh được một trận, vì vậy sau khi viết thư báo tin cho Mộ Dung Húc biết thì tất cả đều ngồi trong phủ chờ đợi tin tức.
Nhưng ai ngờ lại là kết quả thế này.
"Lão gia, có điều ngài còn chưa biết. Lưu chỉ huy sứ đại nhân đích thực anh dũng nhưng trong quân lại không có ai như ngài ấy, số lượng quân bên đó cũng chỉ mấy trăm người, hơn nữa tất cả đều vô dụng, vừa gặp phải giặc Oa đã lo bỏ chạy lấy thân."
Quang Tử tức giận nói: "Quá đáng hơn nữa là có rất nhiều quan tướng sau khi biết được tin lại dẫn đầu đưa gia quyến trong nhà bỏ chạy trước."
"Sao có thể như vậy? Làm sao có thể?"
Nghe đến đây, tất cả mọi người trong phòng đều choáng váng, nỗi sợ ghì chặt tim họ.
"Phụ thân, tướng công, lẽ nào chúng ta thật sự phải chạy trốn?" Thẩm Lâm thị kéo tay Thẩm Thủ Nghĩa, không thể che giấu nỗi sợ đã lan tràn khắp mặt bà ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-975.html.]
Họ hiểu rõ bọn giặc Oa này hung tàn đến mức nào, nếu bọn chúng thật sự đánh vào phủ thành, tất nhiên muốn biến cả tòa thành này trở thành tòa thành c.h.ế.t chóc.
"Nương, chạy trốn cũng vô dụng, còn chưa nói thân gia của chúng ta còn ở nơi này, nếu trốn cũng chỉ có thể trốn được tạm thời mà không thể trốn được cả đời."
Thẩm Bích Thẩm nhíu mày lên tiếng.
"Không sai! Thấm Nhi nói rất đúng! Trốn không phải cách. Hơn nữa cho dù chúng ta có thể trốn đi nhưng dân chúng trong thành sẽ thế nào? Chúng ta có thể một mình bỏ chạy sao?”
Bên kia Lâm Bác Văn cũng mở miệng nói.
"Vậy, vậy phải làm thế nào? Nếu không đi, giặc Oa thật sự đánh đến, chúng ta muốn đi cũng không được!" Thẩm Lâm thị hoảng sợ đến không còn hồn vía.
"Ta đã nói trước, quân lính bên đó không đáng tin cậy mà!"
Nhưng vào lúc này, Thẩm Bích Thẩm đã quyết định dứt khoát, nàng nói với mọi người: "Con để Bạch Quỳnh gửi thư cầu viện cho A Húc rồi, bây giờ huynh ấy đang dẫn binh đến đây, cho nên điều chúng ta cần làm lúc này là phải giữ vững thành trì trước khi viện binh đến. Phụ thân, người và con đi tìm đồng tri đại nhân!"
"Tìm đồng tri đại nhân?"
Nghe vậy tất cả mọi người đều sững sờ. Thẩm Thủ Nghĩa không hiểu mở miệng hỏi: "Thấm Nhi, con muốn làm gì?"
"Đương nhiên là nghĩ cách giữ vững thành trì, chúng ta không thể ngồi chờ chết.
Tìm đồng tri đại nhân để ông ta hỗ trợ. Chính chúng ta phải giữ thành!"
Thẩm Bích Thẩm quả quyết nói: "Phụ thân, với danh vọng hiện nay của người ở phủ Chương Châu mà nói, con tin chỉ cần người ra mặt hiệu triệu, tuyệt đối sẽ có rất nhiều người hưởng ứng, đứng ra cùng hỗ trợ bảo hộ thành trì."
"Không sai! Thấm Nhi nói có lý."
Lúc này Phùng lão đã được Thẩm Bích Thẩm cho người mời đến phủ từ trước đó cũng lên tiếng: "Đối đầu với nguy nan càng phải đoàn kết sức mạnh của mọi người lại, chỉ có như vậy mới có cơ hội hóa giản nguy hiểm.”
"Thế nhưng giặc Oa hung tàn, số lượng hơn nghìn người, thật sự có thể sao?"