Trọng Sinh Thả Mình Theo Khát Vọng - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-11 22:38:34
Lượt xem: 1,237
Ta và đường tỷ cùng là con gái nhà cao cửa rộng, sinh ra đã phải hy sinh tất cả vì gia tộc.
Nàng từ bỏ người trong lòng, ta vứt bỏ hồng anh thương, cùng ngày gả cho hai vị hoàng tử, bị cuốn vào vòng xoáy chính trị.
Sau đó lại bị người Tần đánh đến diệt quốc.
Ngọn lửa lớn cháy suốt ba ngày ba đêm.
Cùng lúc ngọc tỷ vỡ vụn, ta và đường tỷ cùng nhau trở về sáu năm trước.
Nàng lựa chọn bỏ trốn cùng người trong lòng, ra khơi buôn bán.
Ta đập nát tượng Phu Tử, quỳ gối giữa trời tuyết, cầu xin phụ thân cho phép ta ra chiến trường.
1
Ta vốn có thể trốn khỏi hoàng cung cùng với đường tỷ.
Chỉ là vô tình chứng kiến cái c.h.ế.t của Diệu Nhi.
Ngọn đuốc thiêu đốt hơi nước trong Ngự Hoa Viên, cá cảnh do Thái Hậu tự tay nuôi đã chín nhừ; lưỡi đao phản chiếu trong mắt, tràn ngập sợ hãi.
Nội thị giám bị trói quỳ thành một hàng, trước mặt bọn họ, bày la liệt đầu của thị vệ.
Máu vẫn còn nóng.
Hơi nóng của ngọn lửa bốc lên nghi ngút.
Binh lính người Tần đối với nữ tù binh xưa nay tàn nhẫn. Kéo áo, nắm tóc không nghe lời liền tát tai, bọn họ coi đó là chiến lợi phẩm ngầm thừa nhận quyền sở hữu đã đổi chủ.
Tiếng khóc vang trời.
Cung nữ Diệu Nhi, chính là vào lúc này nhìn về phía này.
Lục triều Kim Lăng phồn hoa như chốn bồng lai tiên cảnh, từng cơn gió liễu, từng trận mưa hoa hạnh đều mang theo sự phú quý yêu kiều, ăn mòn xương cốt của mỗi người, giam cầm họ đến chết.
Nàng ta bán đứng chúng ta. Sau đó c.h.ế.t thảm.
Cửa mình bị xé rách đến chết, m.á.u chảy lênh láng dọc đường.
Tên tướng Tần cầm đầu, b.í.m tóc tết, râu quai nón, sát khí nặng nề đến mức hiện rõ hình hài.
Chuôi đao hất mở cổ áo ta, bờ vai trần trụi bị rạch một vết đỏ.
“Thật đẹp, nàng là của ta.” Hắn nói.
Đường tỷ chắn trước mặt ta, sắc mặt tuy nghiêm nghị nhưng trong lòng lại sợ hãi, “Ngươi dám! Chúng ta là Hoàng tử phi của Nam Sở, há để lũ man di các ngươi chà đạp!”
Nuôi dưỡng trong nhung lụa nhiều năm, da trắng như tuyết, dung mạo như hoa, ăn sung mặc sướng đã triệt tiêu hết sự hoang dã.
Cho dù là tức giận, ngẩng cằm lên, cũng mang theo một loại khí chất được giáo dục tốt, khiến cho đám người Tần đối diện sáng rực mắt.
Y phục lộng lẫy bị xé rách.
Bàn tay thô ráp từng chút từng chút sờ xuống, thân thể ta run rẩy.
Nhưng không dám chết.
Đêm ngọn lửa lớn bùng lên, Thái Hậu đưa ngọc tỷ cho đường tỷ, dặn dò nàng nhất định phải cất giấu cẩn thận, quân đội của người Hán chỉ nhận ra thứ này. Sau đó, kiên quyết đập đầu vào tường, tuẫn quốc.
Ta không cam lòng, rõ ràng chỉ còn một chút nữa, là có thể trốn khỏi hoàng cung.
“Ta hầu hạ ngài.” Ta chủ động vòng tay qua vai tên tướng Tần, “Sau đó, hãy mang ta và tỷ tỷ ta đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-tha-minh-theo-khat-vong/chuong-1.html.]
“Đừng cầu xin hắn, Trường Gia. Trên vai chúng ta gánh vác khí phách cuối cùng của Nam Sở.”
Khuôn mặt đường tỷ trắng hơn tuyết tháng Chạp, toàn thân run rẩy như cánh bướm sau cơn mưa, ướt sũng cánh, không thể bay lên được nữa.
Hai má bị đánh sưng.
Tia m.á.u thấm ra từ khóe môi.
Cưỡng ép kìm nén tiếng khóc nức nở, bốn năm bàn tay sờ soạng khắp người nàng.
Bao phục cũng bị lật tung, ngọc tỷ lăn ra ngoài.
Loảng xoảng -- loảng xoảng --
Trời muốn diệt Sở.
Còn ta bị tên tướng Tần đè chặt xuống đất, bên tai là tiếng thở dốc nặng nề của hắn, trước mắt là dục vọng nóng bỏng.
Khoảnh khắc hắn quay đầu lại.
Ta cắn lên yết hầu hắn.
Khóe miệng toàn là máu, tanh ngọt, dính nhớp. Ta như phát điên đứng dậy, chạy đua với thời gian, chạy đua với số phận. Đầu gối như muốn nứt làm đôi, trước mắt hiện lên vô số ngôi sao.
Khi tên tướng Tần cầm đao, từ phía sau đ.â.m vào tim ta.
Ta cúi người, cuối cùng cũng nhặt được ngọc tỷ.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
-- Hy vọng cuối cùng của Nam Sở, di sản của người Hán từ đời này qua đời khác.
Vỡ đi.
Đừng phụ lòng chủ nhân.
Mũi đao khuấy nát nội tạng ta, ta rơi xuống một giọt nước mắt đẫm máu.
Không nhìn thấy khoảnh khắc ngọc tỷ vỡ vụn, thế giới bị bao phủ bởi một luồng ánh sáng trắng chói lọi, một cỗ lực kỳ lạ, hút ta và đường tỷ đang hấp hối vào trong.
2
Ta đột nhiên mở mắt ra.
Tiệc sinh nhật long trọng được tổ chức trong phủ.
Năm nay, ta mười một tuổi, đường tỷ mười ba tuổi.
Mấy năm trước, hai huynh đệ là phụ thân và bá phụ ở trong kinh thành cưới hai tỷ muội, sau đó lần lượt thi đỗ, mua nhà ở cạnh nhau. Điều này tạo nên tình bạn từ thuở nhỏ giữa ta và đường tỷ Từ Cẩm Họa.
Sinh nhật gần nhau, yến tiệc của nữ nhi hai nhà tự nhiên được tổ chức chung.
Ta vẫn còn nhớ.
Kiếp trước, chính là lúc này, hoàng gia đưa tới hai món quà mừng thọ -- trâm phượng, trâm vàng.
Trâm phượng là của Đại hoàng tử, trâm vàng là của Tam hoàng tử.
Ta và đường tỷ đồng thời được định hôn ước.
Mẫu thân và bá mẫu tụ tập lại cười nói, “Phải nói Cẩm Họa và Trường Gia có duyên phận. Không chỉ là tỷ muội, sau này còn là chị em dâu.”
Phụ thân và bá phụ nhìn xa hơn, “Một đích một trưởng. Sau này dù ai thắng, Từ gia đều trường tồn bất diệt.”
Đáng tiếc.
Số phận đã trêu ngươi một vố lớn.