Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 254: Chồng Già

Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:40:08
Lượt xem: 48

Kỳ nghỉ đông kết thúc, tác phẩm mà Túc Miểu đang thêu chỉ mới hoàn thành một nửa.

Đến lúc quay trở lại đi học, bụng cô đã được ba tháng, đứa bé rất ngoan, ngoại trừ một lần duy nhất đứa bé nhắc nhở mẹ chú ý đến sự hiện diện của nó, lúc đó Túc Miểu đã hơi nôn nghén một chút, còn sau đó hầu như không có bất kì phản ứng gì giữa cô và thai nhi nữa.

Nhưng Túc Miểu vẫn còn rất lo lắng.

Nên cô nói trước với vài giáo sư rằng cô đang mang thai, và có thể sẽ không đến lớp trong học kỳ này, rồi sau đó đi chào các bạn cùng lớp.

Dù sao thì cô rất ít khi nghỉ học, sau khi mọi người bị bắt đi điều tra thì Túc Miểu và bạn học bận tới bận lui, cô trên danh nghĩa là một sinh viên dự thính nhưng trên thực tế trong lòng mọi người cô đã như một thành viên chính thức của lớp học.

“Cô không đến trường nữa sẽ không có ai chỉ điểm cho bọn tôi nữa.”

“Đúng rồi đấy.”

Cố Tiểu Trân ngồi bên cạnh cũng gật đầu cười nói: “Mọi người còn muốn bạn hỗ trợ xem giúp tác phẩm gió thu của kì nghỉ đông.”

So với những người mới học hội họa, Túc Miểu đã được công nhận là một họa sĩ đã hình thành được phong cách riêng của mình, ngay cả các giáo sư của một vài môn học cũng nói rằng bọn họ không thể dạy thêm được gì nhiều cho cô.

Một số người trong lớp thắc mắc tại sao cô lại đến lớp trong khi cô đã vẽ rất đẹp rồi, nhưng họ chỉ tự thảo luận riêng chứ không hỏi trực tiếp.

Cố Tiểu Trân đã từng hỏi, nhưng Túc Miểu nói rằng cô không học hội họa, mà là lịch sử hội họa, vì vậy cô không có dự định giống như họ, dành vài năm để học chuyên ngành.

Biết sớm muộn gì cô cũng phải rời đi, Cố Tiểu Trân vẫn rất lưu luyến.

Túc Miểu mỉm cười, đưa những chiếc bánh ngọt đã chuẩn bị ở nhà cho mọi người, nhẹ nhàng nói: "Chỉ là xem tranh mà thôi, có gì khó khăn đâu, tôi ở số 12 ngõ Văn Hóa, rất hoan nghênh mọi người đến chơi nhà."

Cố Tiểu Trân gật đầu thật mạnh: “Tôi nhất định sẽ tới.”

Rất nhều người cũng cười đồng ý.

Tuy nhiên luôn có một hai người không thể hòa hợp được, lúc trước là Cố Tiểu Trân nhưng từ sau bữa tiệc thì người đó đã chuyển thành Phương Di.

Mặc dù chuyện đó không liên quan gì đến Phương Di, nhưng việc chị gái cô ta chơi thân quá đà với những người bạn là diễn viên kia đã khiến mọi người bị liên lụy.

Những người khác đã trải qua hai ngày dằn vặt và khổ sở nhất trong cuộc đời, sau khi đi ra đã không hẹn mà cùng chọn cách xa lánh cô ta. Dù không dùng lời nói châm chọc như đối với Cố Tiểu Trân trước đây,nhưng thái độ im lặng và xa lách này vẫn khiến Phương Di bị tổn thương.

Phương Di cũng cố gắng nói về chuyện của Túc Miểu để mọi người xích lại gần nhau hơn, nhưng có lẽ vì ảnh hưởng của hai ngày bị giam giữ quá sâu nên không ai quan tâm đến cô ta.

Theo thời gian, Phương Di sáng sủa hào phóng và tràn đầy tự tin đã dần trở nên im lặng.

Trong toàn bộ lớp, những người khác gần như đã bị cô ta "hại", cô ta biết mình không còn tự tin để khiến bọn họ thân thiết với mình như ngày xưa nữa, người duy nhất có thể làm cô ta bảo trì được cảm giác về sự ưu việt chính là người ngoài như Túc Miểu.

Bởi vì cô ta biết bí mặt của cô.

Nhìn mọi người tâng bốc Túc Miểu, cô ta không thể nào chịu được.

Cô ta cười nhẹ một tiếng, nói như thể đang nghĩ cho Túc Miểu: "Tôi nghĩ không nên đi thì hơn, chồng cô hơn chúng tôi rất nhiều tuổi, tôi cảm thấy chúng tôi sẽ không thể nói chuyện với nhau, hắn có thể sẽ cảm thấy chúng tôi phiền phức, lúc đó mọi người sẽ rất khó xử. Tôi cũng không biết tính khí của hắn như thế nào, chẳng may trút giận lên cô, vậy chẳng phải chúng tôi sẽ vô tình khiến cô bị mắng."

Túc Miểu: ....

Sao nghe có chút móc mỉa châm chọc?

Túc Miểu khẽ cười, tự hỏi có phải cô quá nhạy cảm không.

Dù sao Hàn Lặc cũng lớn hơn mình bảy tuổi, quả thực chênh lệch tuổi tác cũng tương đối lớn, nhưng ở đâu ra mà lại kết luận được luôn tính khí của Hàn Lặc vậy?

Cũng sắp đi rồi nên Túc Miểu không muốn làm lớn chuyện, nhưng cô vẫn phải làm cho rõ chuyện.

Cô nhìn Phương Di cười, đôi mắt hếch lên, có chút thách thức: "Cũng tốt, tôi không nghĩ chênh lệch bảy tuổi là quá lớn, đàn ông càng lớn tuổi càng trưởng thành bao dung độ lượng, càng thương vợ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-254-chong-gia.html.]

Không ngờ Phương Di ngạc nhiên "à" lên một tiếng, như vô tình nói: "Bảy tuổi sao? Cảm giác không giống lắm, người yêu của cô lúc trước đến đón, tôi nhìn từ xa cảm thấy ... "

Cô ta cắn môi dưới, bộ dạng không biết có nên nói hay không.

Đã nói đến thế này rồi, sao Túc Miểu còn không biết cô ta đang nói bậy?

Ánh mắt cô bỗng trở nên lạnh lùng: “Cảm thấy thế nào?”

Phương Di nhìn mọi người bằng ánh mắt vô tội, do dự một lúc rồi nói: “... trông giống như bốn mươi tuổi.”

Ngay khi những lời này nói ra, bầu không khí đột nhiên đông cứng lại.

Cố Tiểu Trân là người duy nhất trong lớp đã tận mắt nhìn thấy Hàn Lặc, ngay lập tức phản bác lại Phương Di: "Vớ vẩn, người yêu của Miểu Miểu còn rất trẻ, không chênh lệch với chúng ta là bao."

Phương Di liếc cô một cái: “Cô gặp chưa?"

Cố Tiểu Trân gật đầu thật mạnh: "Đương nhiên là tôi đã gặp rồi."

Phương Di không tin: “Hai người quan hệ tốt, đương nhiên cô đang nói thay cô ta rồi, ai biết được cô có nói dối hay không, nhưng tôi đã tận mắt thấy người lái xe trông như thế nào rồi.”

Những người khác không thể tham gia vào câu chuyện, nhìn thấy cả hai đều rất chắc chắn với những gì mình nói, càng cảm thấy như lọt vào sương mù.

Túc miểu rất hiếm khi nổi giận ra bên ngoài, xung quanh đều là những người có giao tình không sâu, vì lời của người khác mà tức giận thật không đáng.

Vì vậy, sau khi nghe Phương Di ám chỉ, cô chỉ cười mỉa nói: "Đúng lúc chiều nay không có tiết, vậy có muốn đến nhà tôi một chút cho biết đường không, cũng tiện thể gặp người chồng ở độ tuổi bốn mươi tuổi của tôi?”

Cô cố tình nhấn mạnh từ "bốn mươi”

Mọi người có chút ngập ngừng.

Lo lắng sẽ làm phiền Túc Miểu

Túc Miểu không thích việc người khác đoán già đoán non, biết bọn hắn đang xoắn xuýt cái gì, giả bộ nghiêm túc: "Đầu tiên phải nói trước, phải phụ giúp tôi nấu cơm ah."

Lời này vừa ra, gánh nặng tâm lý của mọi người đột nhiên nhẹ đi rất nhiều.

Không khỏi liếc trộm biểu cảm của Phương Di, thấy vẻ mặt “tôi không nói gì sai hết” của cô ta, thầm nói rằng tính tình của cô ta càng ngày càng kỳ lạ.

“Để mình phụ cho, ở nhà mình cũng thường nấu ăn, ông nội bảo tay nghề của mình cũng không tệ.” Cố Tiểu Trân giơ tay.

Sau lời đề nghị của cô ấy, những nữ sinh kia có vẻ rất tò mò về người chồng chưa được gặp mặt của Túc Miểu nên đã vui vẻ đồng ý, còn đám nam sinh thì lại từ chối, Túc Miểu trêu chọc có phải họ sợ bị trêu ghẹo vì khả năng nấu ăn của mình không thì đám nam sinh chỉ cười gật đầu nói “đúng vậy”

Tất cả mọi người lại cười một trận.

Túc Miểu không cố mời, ai đi được thì đi.

Phương Di chẳng phải đang bịa đặt cô gả cho một người đàn ông già sao? Vậy lát nữa mọi người sẽ biết ngay là cô ta nói vớ vẩn.

Hoàn cảnh sinh hoạt của Túc Miểu rất đơn thuần vì thế cô không hiểu hàm ý trong lời nói của đối phương.

Phương Di rõ ràng không tin Túc Miểu đã kết hôn, cô ta cho rằng Túc Miểu chỉ được gả đi làm vợ bé cho một gã đàn ông già nhiều tiền, vì suy cho cùng ở thời đại này số người mua được nhà có cả xe riêng rất hiếm, không chỉ nói tới vấn đề tiền bạc mà còn về giấy tờ xe cũng phải quen người này người kia trong ngành mới đăng kí được.

Như người chị từng đóng hai bộ phim truyền hình nổi tiếng của cô ta, bạn bè đều là diễn viên nhưng vẫn không mua nổi xe hơi.

Vậy thì chồng của Túc Miểu có thể trẻ ở chỗ nào chứ?

Đừng nói đến việc cô ta không tin hai vợ chồng cách nhau bảy tuổi, cả việc Túc Miểu đã kết hôn cô ta cũng không thể tin nổi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Loading...