Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 268: Đụng Áo
Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:29:51
Lượt xem: 41
Nghĩ đến đây, một tia u ám cuối cùng quanh quẩn trên mặt Túc An cũng tiêu tán.
Cô ta nhận lấy cái hộp đặt trên tủ bên giường, cười nhìn nói: "Làm sao có thể chê, cô nguyện ý đến thăm tôi, tôi rất vui. Nhân tiện, đừng nói về đề tài này nữa, cô vẫn chưa nói chiếc váy này được may ở cửa hàng nào? Sẽ không không nỡ nói cho tôi và chị dâu cả chứ, lo lắng chúng ta đụng áo cô chứ?"
"Đụng áo"
Đây là một từ mới.
Ngô Hồng Ngọc: "Từ đụng áo được dùng rất chính xác.”
Khen ngợi Túc An xong, cô ấy lại thúc giục Túc Miểu: "Em cũng đừng giấu diếm nữa, bọn chị sẽ không mua kiểu dáng mà em từng mua qua, em vẫn là đại mỹ nhân độc nhất vô nhị, được chứ?”
Túc Miểu nhịn cười, đắc ý nói: "Cho dù mặc giống nhau, em cũng là người đẹp nhất! Nhưng, quần áo này cũng không phải cửa hàng nào bán, là em tự mình sửa, thế nào, có phải rất đẹp không?”
Ngô Hồng Ngọc thật sự kinh ngạc.
"Hai bộ quần áo cho ba mẹ kia thật đúng là em tự làm?"
Túc Miểu trợn tròn mắt: “Hóa ra mọi người không tin?”
Khó trách lúc đó lại có lệ như vậy, ngày đó chỉ khen cô qua loa một lần, sau đó cũng không đề cập tới nữa, cô còn tưởng rằng tay nghề của mình không tốt, bọn họ không thích đấy?
Ngô Hồng Ngọc cảm thấy oan uổng c.h.ế.t đi được, ôm bả vai Túc Miểu dỗ dành: "Chuyện này sao có thể trách bọn chị chứ? Em mới đi học nửa năm, làm ra bộ đồ còn tốt hơn mấy người thợ chuyên nghiệp, bọn chị không dám tin.”
Túc Miểu: ...
“Đó là bởi vì em lợi hại, là thiên tài may quần áo!”
Ngô Hồng Ngọc: "Vâng vâng, Niếp Niếp nhà chúng ta là thiên tài, đúng không, An An?”
Không giống như Ngô Hồng Ngọc, Túc An một chút cũng không hoài nghi, dù sao trong sách Túc Miểu đã xây dựng xưởng may mặc, trong sách thậm chí còn trở thành thương hiệu lớn nhất số hai trong nước.
Nghe Ngô Hồng Ngọc, cô ta không chút suy nghĩ liền nói: "Ừm, quần áo cô làm quả thật rất đẹp, cô muốn mở xưởng làm quần áo sao?”
Ánh mắt Túc Miểu hơi híp lại.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô quả thật có ý nghĩ này, Túc An nói như vậy nhất định là bởi vì cô ta hiểu rõ tương lai, nguyên chủ không chỉ trở thành phu nhân thị trưởng, mà còn làm may mặc quần áo sao?
Nói nguyên chủ sẽ gả cho Tưởng Lục, cô tin.
Nhưng nguyên chủ cũng làm quần áo giống như cô??? Điều này dường như không thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-268-dung-ao.html.]
Chẳng lẽ, trong tương lai mà Túc An nhìn thấy, từ đầu đến cuối đều là mình?
Túc Miểu đã tê rần.
Cô rũ mắt xuống, chờ tất cả cảm xúc tiêu hóa hầu như không còn mới ngước mắt lên, thản nhiên thừa nhận: "Có ý nghĩ này, tôi không có ý định làm kiểu dáng bình thường, nên dự định làm quần áo đặc biệt cho phụ nữ mang thai.” Nói đến đây, vẻ mặt cô ghét bỏ: "Mang thai đã khó khăn như vậy, còn phải đối mặt với bản thân xấu xí từng ngày trong gương, ảnh hưởng đến tâm tình rất nhiều.”
Nửa sau khiến Ngô Hồng Ngọc dở khóc dở cười.
"Lại nói nhảm."
Túc An lại liên tục gật đầu, giống như gặp tri âm: "Cô nói quá đúng, cô xem eo tôi, cánh tay này, tàn nhan trên mặt này không biết khi nào mới có thể tiêu, hết lần này tới lần khác quần áo cũng khó coi, không thể nghĩ ra bất kỳ ý tưởng nào về việc mặc quần áo, sau khi mang thai ta ngay cả cửa cũng không muốn ra.”
Kết quả là một vòng tuần hoàn ác tính.
Càng không tự tin với bề ngoài, càng không ra ngoài, càng ở trong phòng lại càng không để ý đến trang phục... Cuối cùng, một khi đối mặt với ánh mắt của người lạ, cô ta cảm thấy rằng người kia chắc chắn đang thảo luận về bụng của mình, vóc dáng của mình, khuôn mặt của mình.
Đó là một cú sốc c.h.ế.t người đối với một cô gái trong thế kỷ 21, vừa lên học đại học.
Điều này so với Tưởng Lục có con bên ngoài càng làm cho cô ta suy sụp hơn.
"Nhưng cảm giác thiết kế của cô rất tốt, làm trang phục phụ nữ mang thai đồng thời cũng có thể làm cho người bình thường mặc. Dù sao để mở một nhà máy may mặc, tất nhiên không giới hạn trong một mô hình. Bây giờ tư nhân mở cửa hàng nhiều như vậy, chính sách của nhà nước lại ủng hộ, nếu không phải trên người tôi không có bao nhiêu tiền, tôi chắc chắn sẽ mua mấy mặt tiền trước, tùy tiện bán chút gì cũng có thể kiếm được, nếu cô mở cửa hàng, có thể mở cửa hàng mẹ và bé..."
Túc An nghẹn đến quá mức rồi, lại muốn cùng Túc Miểu tiếp tục quan hệ tốt, vừa mở miệng đã thao thao bất tuyệt.
Lại nghe được từ mới, Túc Miểu lập tức ngắt lời cô ta: "... Cửa hàng mẹ và bé là gì?”
Túc An:...
Ngô Hồng Ngọc cũng tò mò nhìn cô ta: "Đúng vậy, An An, cửa hàng mẹ và bé này có nghĩa là gì, cửa hàng chuyên phục vụ mẹ và bé mới sinh sao?”
Túc An l.i.ế.m liếm môi, đầu óc đột nhiên đoản mạch trong chớp mắt.
Mình đã nói gì? Mình không tiết lộ bất cứ điều gì không nên, phải không?
Cố gắng hồi tưởng lại nội dung mình nói một lần, phát hiện không có từ mẫn cảm, huyết áp vọt tới đỉnh đầu của Túc An chậm rãi hạ xuống.
Cô ta ngẩng đầu nhìn Ngô Hồng Ngọc, nặn ra một nụ cười, đang nghĩ lừa gạt qua loa vài câu, đã thấy trong ánh mắt Túc Miểu mang theo cổ vũ nhìn cô ta: "Nhưng đồ dùng mà phụ nữ mang thai và bảo bảo có thể dùng được cũng không có mấy thứ, chuyên môn mở cửa hàng có phải là... Không có triển vọng lắm?”
Lời này thoáng cái làm rối loạn suy nghĩ của Túc An.
Hơn nữa gần đây cô ta luôn thích chọc ngoáy Túc Miểu, hiện giờ không còn oán khí nữa, nhưng vẫn không thay đổi được thói quen khoe khoang năng lực của mình.