Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 284: Đầu bị bệnh
Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:35:11
Lượt xem: 46
Những ngày ở cữ rất khó khăn.
Hơn nữa đây là ba tháng nóng nhất của mùa hè, Túc Miểu nóng lòng muốn xuất viện về nhà tắm rửa sạch sẽ.
Hai mẹ con đã ở trong bệnh viện gần 20 ngày, sau khi xác định không có hiện tượng sưng tấy hay chảy m.á.u cục bộ, cuối cùng gia đình cũng được về nhà.
Về đến nhà, Túc Miểu lập tức cảm thấy mình đã sống sót.
Điều làm cho cô vui vẻ nhất chính là, cá vàng nhỏ nhà cô tuyệt đối không giống cô bé mập mạp nhà Túc An.
Cô bé mập mạp kia đặc biệt rất ồn ào, vui vẻ cũng gào thét, không vui cũng gào thét, trong cổ họng giống như có cái kèn xô na, thỉnh thoảng phải kéo một đoạn.
Túc An bị cô bé tra tấn quá sức.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cá vàng nhỏ nhà bọn họ thì sao, tĩnh lặng đặc biệt giống cô, chỉ có lúc đói bụng đi tiểu mới có thể khóc vài tiếng.
Bình thường đặc biệt rất dễ trông.
Vừa chọc bé sẽ cười, nửa đêm cũng rất ít giày vò người khác.
Hơn nữa Hàn Lặc sắp xếp rất chu đáo.
Lúc cô còn ở bệnh viện, anh cũng đã tìm được bảo mẫu, hiện tại ngoại trừ nằm trong phòng ở cữ, đến giờ cho con bú, thật đúng là không bận rộn lắm.
Bên kia, tâm trạng vui vẻ của Hàn Lặc khi trêu con gái đã lập tức biến mất sau khi nghe điện thoại.
Người phụ nữ hại vợ anh sinh non kia lại được thả ra!
Đáy mắt Hàn Lặc nổi lên mây đen, đầu lưỡi đặt lên răng hàm sau. Một lúc lâu sau, anh đi thẳng đến cửa đồn cảnh sát.
Ngay sau khi nhìn thấy anh, người đàn ông ở đồn cảnh sát lập tức đưa anh vào văn phòng.
Hàn Lặc kéo ghế ngồi xuống, tư thái rất thoải mái, nhưng thái độ biểu lộ ra lại cường thế không thay đổi: "Sao không thông báo một tiếng đã thả người ra?”
Nông Lập Nhân nghe vậy, cười khổ một tiếng.
Cho Hàn Lặc một chén trà, nói: "Việc này nói ra cũng là một chuyện ngoài ý muốn, cô gái họ Phùng kia chủ quan không cố ý, mà em dâu thì sao, mẹ con bình an. Việc này chỉ có thể thương lượng bồi thường, không đến trình độ ngồi tù. Chúng ta không thể nói đó là phạm pháp, đúng không?”
Hàn Lặc mặt không chút thay đổi, chỉ có ánh mắt rất lạnh lùng. Anh không lên tiếng.
Ngón trỏ thon dài cong lên, gõ nhịp nhàng trên bàn: "Ai dẫn người đi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-284-dau-bi-benh.html.]
"A, là người chỗ đại viện các anh, chính ủy Hồng, Hồng Khả."
Hàn Lặc: "Ồ? Có quan hệ gì?”
Âm cuối của anh cao lên, tràn ngập ý tứ châm chọc.
Nông Lập Nhân: "Nghe nói là cháu gái của em gái ruột ông ta, nuôi ở nông thôn, rất giống cô con gái mắc bệnh tim bẩm sinh nhà ông ta. Nhưng đầu óc cô gái kia hình như có vấn đề, tuyên bố mình là con gái của Tín quốc công, luôn la hét cái gì làm hại cô ta, giọng cô ta kia cũng không biết nuôi ở vùng nông thôn nào, ngay cả có thể nghe hiểu, chỉ nói cái tên thôi đã không rõ cô ta đang nói cái gì.”
Nói xong, Nông Lập Nhân cười ha ha: "Đoán chừng là nằm mơ hoàng đế gì đó, còn nói muốn c.h.é.m đầu mấy người chúng tôi. Đại Thanh đã mất bao nhiêu năm, Hoàng đế cũng không còn, còn có Tín quốc công gì nữa, anh nói xem có phải nơi này của cô ta có bệnh không?”
Anh ta chỉ vào huyệt thái dương, cười vài tiếng sau đó phát hiện trên mặt Hàn Lặc vẫn như cũ không có biểu tình gì, bầu không khí đột nhiên ngưng trệ.
Nông Lập Nhân vội vàng uống một ngụm nước che giấu sự xấu hổ trên mặt.
“Nhà họ Hồng lại năm lần bảy lượt nói chúng tôi liên hệ với anh để thương lượng chuyện bồi thường, bên anh không nhượng bộ, tôi giam cho cô ta vài ngày đã coi như rất nghiêm khắc, nhưng cũng không thể làm quá mức, đúng không?"
Hàn Lặc chơi đùa với nắp chén trà, nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên lên tiếng: "... Tín quốc công? Cô ta nói tên mình là gì?”
Nông Lập nhân khó hiểu, vẫn trả lời: "Phùng, Phùng cái gì, a~~~ Phùng Vân Chi hay là Phùng Ý Nhị gì đó, nhưng mà, Hồng Khả bên kia nói cô ta tên là Phùng Thúy Thúy.”
"Anh không coi là thật chứ?"
Hàn Lặc liếc anh ta một cái, lạnh nhạt một tiếng: "Anh yên tâm, chuyện phạm tội tôi sẽ không làm, nhưng tôi cảm thấy, các anh cẩu thả như vậy, để Hồng Khả dẫn người đi có phải là hơi vô trách nhiệm không? Hồng Khả từ đầu đến cuối không chủ động liên lạc với tôi, đây có vẻ không phải là thái độ giải quyết vấn đề đúng không?"
Nông Lập Nhân: "Không phải Hồng Khả dẫn đi, là em gái của Hồng Khả, Phùng Vân Chi thấy em gái của Hồng Khả thì không nói lung tung nữa, chúng tôi cũng không thể tiếp tục giam người.”
Hàn Lặc khoát tay áo: "Được rồi, tôi tự mình đến nhà bọn họ nói lý lẽ.”
Nói xong, anh đút hai tay vào túi quần, chậm rãi đi ra ngoài.
Nông Lập Nhân uống một ngụm nước trà xong, cầm lấy mũ kêpi trên bàn, cũng từ văn phòng đi ra.
Anh ta vừa đi ra, một trong những cảnh sát nhân dân lần trước đi bắt cô ta cọ tới, chỉ vào bóng lưng Hàn Lặc, nhỏ giọng hỏi: "... Không làm ầm ĩ à?”
Nông Lập Nhân liếc mắt nhìn cấp dưới một cái: "Náo loạn cái gì? Tất cả mọi người đều là người văn minh, lại là công dân tốt tuân thủ pháp luật, cậu cho rằng đồn cảnh sát là chợ rau à, vị kia tốt xấu gì cũng do hiệu trưởng Ngũ dạy ra, có thể trắng trợn làm chuyện không tuân thủ quy tắc sao??”
"Thật sự giải quyết, sẽ không lén lút nháo lên chứ?"
Ánh mắt Nông Lập Nhân nhìn cấp dưới lộ vẻ thất vọng: "Cậu quản được anh ta có lén nháo loạn hay không sao, dù sao ở bên ngoài không nháo lên đầu chúng ta là được rồi. Hãy học Đậu Văn, chàng trai cậu nên thông minh một chút.”
“...... Ồ.”